Sở Nam Thư rửa mặt thay đồ xong, vẫn mặc mỗi lớp áo lót mà chạy sang phòng Văn Nhân Khoái. Thấy Văn Nhân Khoái không có ở đó, y đành tự giác leo lên giường, nằm ngay vị trí quen thuộc, đắp chăn cẩn thận.
Y vốn định đợi Văn Nhân Khoái về rồi lại tranh thủ làm nũng một phen để gia tăng hảo cảm, nhưng mãi đến lúc mí mắt díp lại sắp ngủ gật, đối phương vẫn chưa quay về.
Sở Nam Thư đành ôm lấy chiếc chăn thoang thoảng hương lạnh đặc trưng của người kia, dần dần thiếp đi.
Đến khi Văn Nhân Khoái mang theo một thân hàn ý trở về, liền nhìn thấy cảnh tượng ấy:
Dưới ánh nến lờ mờ, thiếu niên co người lại đầy bất an, tay vẫn nắm chặt lấy góc chăn mềm, một mình nằm giữa chiếc giường rộng lớn, trông vừa ngoan vừa đáng thương.
…Thật giống hắn năm đó.
Yếu ớt, vô hại.
Văn Nhân Khoái lặng lẽ nhìn gương mặt ngủ không chút phòng bị ấy rất lâu, chờ đến khi hơi lạnh trên người mình tan hết mới nhẹ tay leo lên giường.
Hắn vừa nằm xuống, lập tức có một vật mềm mại ấm áp như bị hút vào lòng.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play