Bên kia. 

Kha Liễm đứng trước căn nhà đá của mình, nhưng gọi là “nhà đá” thì có vẻ không đúng lắm. Thực chất, nó chỉ là một cái hang đất được chắp vá bằng bùn và những viên đá nhỏ. 

Với tính cách nhút nhát của chủ nhân cũ, có lẽ nguyên thân không dám vào rừng tìm đá để xây dựng đàng hoàng. 

Thế nên, chỗ này chỉ miễn cưỡng đủ che gió che mưa mà thôi. Cửa nhà tạm bợ được che bằng một tấm da thú rách nát. Bên trong chẳng có gì ngoài một tấm da thú cũ kỹ trải trên nền đất làm giường. Căn phòng trống trơn, lạnh lẽo. 

Kha Liễm lắc đầu, thở dài: 

“Thật là thê thảm!”

Nhưng cậu không ghét bỏ gì. So với kiếp trước phải ngủ ngoài bãi rác, chỗ này vẫn tốt hơn nhiều—ít nhất nó không ẩm ướt như cái hang đá mà cậu từng ở. 

Cậu phủi lớp bụi bẩn trên tấm da thú. Bên ngoài trời đã tối dần. Kha Liễm tính toán thời gian, nhận ra chu kỳ ngày đêm ở đây cũng tương tự thế giới cũ—vẫn là 24 giờ.

 Điều này giúp cậu dễ thích nghi hơn. Muốn sống sót ở thế giới này, việc quan trọng nhất là nhanh chóng làm quen với cơ thể mới và hoàn cảnh mới.

Hệ thống mà cậu từng nghe nhắc đến vẫn chưa xuất hiện, tạm thời không thể gọi ra. Cậu đành phải chờ. Trong khi đó, thân thể này quá gầy yếu, cần phải rèn luyện lại để khỏe mạnh hơn. 

Kha Liễm bước đến góc phòng, nơi có một tảng đá lớn đè lên đống quần áo cũ và vài tấm da thú rách nát. 

Cậu thở dài, nhặt lấy một tấm còn tạm dùng được rồi đi về phía con suối nhỏ sau bộ lạc. Cả người dính đầy bùn đất, rất khó chịu. Tốt nhất nên tranh thủ trời chưa tối hẳn để tắm rửa sạch sẽ. 

Đồng thời, cậu cũng phải nghĩ cách lấp đầy cái bụng đang kêu réo. Dường như người ở đây không mấy ai thích tắm rửa. Hầu hết ai cũng lấm lem bùn đất, tóc tai rối bù như tổ quạ. 

Kha Liễm đưa tay quẹt thử một đường, dưới móng tay toàn là bùn khô đóng cứng.

Lần cuối cùng Kha Liễm nhớ mình từng bẩn thỉu đến mức này là khi chạy trốn vào những ngày đầu tận thế. 

Bây giờ, cậu vùi đầu xuống nước, cố gắng kỳ cọ hết mức, nhưng mái tóc bết lại như keo, không tài nào gỡ ra được. Cậu dứt khoát nhặt một mảnh đá sắc bén bên bờ suối, rồi cắt phăng mái tóc lộn xộn.

 Ban đầu, nó trông như một ổ gà, nhưng sau khi cắt ngắn ngang vai, trông có vẻ gọn gàng hơn. Kha Liễm liếc nhìn viên đá đã cùn đi vì cắt tóc, bĩu môi rồi tùy tiện ném sang một bên, sau đó lại lặn xuống dòng nước. 

Khi bước lên bờ, bóng dáng phản chiếu trên mặt nước đã khác hẳn. Cậu không còn là kẻ bẩn thỉu, lấm lem như lúc trước. 

Dưới ánh trăng mờ ảo, một thân hình gầy gò hiện ra. Kha Liễm nhìn kỹ lại mình. Mái tóc ngắn gọn được vuốt ra sau, làn da vốn bám đầy bụi bẩn giờ lộ ra nước da trắng nhợt. Gương mặt hơi hốc hác vì quá gầy, nhưng đôi mắt lại to tròn, ánh lên trong bóng tối. 

Cậu đi đến một kết luận: Cơ thể này quá gầy yếu! 

Nhưng đó không phải vấn đề lớn, vì cơ bắp có thể rèn luyện được sau này.

 Khi Kha Liễm trở về, trời đã tối hẳn. 

Cậu mở cái hũ đất duy nhất trong nhà—nơi chứa thực phẩm ít ỏi còn lại. Đây chính là toàn bộ lương thực của cậu trong một tháng.

 Theo ký ức, chủ nhân cũ vì tiết kiệm nên mỗi ngày chỉ ăn một bữa ít ỏi. Nhưng Kha Liễm chưa bao giờ là người bạc đãi bản thân. Hơn nữa, cậu hiểu rõ rằng tiết kiệm không bằng kiếm thêm.

 Quan trọng hơn, theo thỏa thuận giữa tộc trưởng và “vị hôn phu” kia, ba ngày nữa cậu sẽ rời khỏi nơi này. 

Cậu phải chuẩn bị thật tốt, vì đó có thể là cơ hội để thay đổi vận mệnh. Nghĩ vậy, Kha Liễm lấy một nửa số thịt còn lại. 

Khi tận thế vừa xảy ra, cậu đã có không ít kinh nghiệm nướng thịt, dù bây giờ thiếu gia vị nhưng vẫn có thể làm một bữa thịt nướng thơm ngon, mềm ngọt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play