Tộc trưởng bộ lạc Thạch Ốc ngồi trên giường đá trong một cái động, tay cầm một miếng thịt nóng hổi, bỏ vào miệng ăn ngon lành.

Bên cạnh hắn, có một người đàn ông ngồi. Tóc của người này được chải chuốt cẩn thận hơn so với những người khác trong bộ lạc, tuy vẫn trông có phần bẩn thỉu, nhưng cũng sạch sẽ hơn nhiều so với người khác.

Trên đầu hắn cắm vài cây lông chim đẹp, khiến khuôn mặt đã đẹp lại càng cuốn hút.

Tộc trưởng Thạch Ốc chỉ tay vào chậu đá trước mặt và nói: “có thể cho hắn một ít thịt, nhưng muối thì không. Còn về da thú…."

Hắn chỉ vào đống da thú cũ kỹ chất chồng trong góc nhà. 

“Lấy vài tấm cho hắn”

Người đàn ông tóc cài lông chim nhíu mày, không vui mà lên tiếng:

“A Tháp, số thịt đó là do Trác và mọi người vất vả săn về. Bây giờ xung không còn nhiều, cứ cho đi như vậy sao?”

(A Tháp là cách gọi cha ở đây, còn người đang nói chính là Liên)

Liên không hài lòng bĩu môi. Hắn vốn đã ghét cay ghét đắng Kha Liễm. Kẻ đó ngày thường giả bộ ngoan ngoãn, yếu đuối, suốt ngày bám dính lấy Trác.

Trác là một trong những thợ săn giỏi nhất của bộ lạc, chỉ đứng sau Phạn. Trong số những thú nhân theo đuổi hắn, Liên đã sớm để mắt đến Trác. Một số giống cái khác cũng có thiện cảm với Trác, nhưng vì nhiều lý do mà họ vẫn giữ khoảng cách, chỉ riêng Kha Liễm là không biết xấu hổ, cứ bám lấy Trác như một con đỉa đói.

Lúc này, Phạn lên tiếng, giọng điệu hờ hững:

“Người thú trong rừng vừa mới tặng bộ lạc một đống thịt, nếu Kha Liễm đã đồng ý rời đi, chi bằng cứ cho hắn một ít”.

Liên nghe vậy thì lập tức bật dậy, giận dữ nói:

“Số thịt đó là cho cả bộ lạc, không phải của riêng hắn! Một kẻ có tay có chân lại không biết tự nuôi sống mình, suốt ngày ăn bám bộ lạc. Loại người như vậy thật đáng ghét!”

Nói rồi, hắn quay sang Trác, hất cằm:

“Trác, chính vì ngươi hiền lành như vậy nên Kha Liễm mới cứ bám lấy ngươi mãi”

Thấy hắn giận, Trác vội vàng bước tới trấn an:

“Liên, không phải như ngươi nghĩ. Nếu ngươi không muốn, từ nay về sau, tất cả những gì ta săn được, ta chỉ cho mình ngươi thôi”.

Nghe vậy, sắc mặt Liên dịu lại đôi chút. Hắn ngồi xuống, quay sang người đàn ông cao lớn, nghiêm túc nói:

“A Tháp, ta thấy không cần cho hắn thịt. Vài ngày trước đã chia một ít đồ ăn rồi, hắn thật quá tham lam”.

Người đàn ông cao lớn cuối cùng cũng dừng lại, lau tay vào tấm da thú bên người, chậm rãi nói: “Liên, nhịn thêm một chút. Chỉ 3 ngày nữa, người thú trong rừng sẽ tới đón hắn. Khi đó, hắn sẽ không còn cơ hội tranh giành với ngươi nữa”.

Nói rồi, hắn quay sang Phạn, ra lệnh:

“Lấy một chân Đát Đát thú trong hang đưa cho hắn”.

(Đát Đát thú là 1 loài giống thỏ nhưng kích thước ngang ngửa lợn rừng).

Đát Đát thú chân trước là phần ít thịt nhất, cũng là phần dở tệ nhất.

Dù chỉ cho Kha Liễm một miếng thịt ít ỏi như vậy, Liên vẫn không hài lòng. Trong lòng hắn khinh thường Kha Liễm, nhưng cũng chẳng vội làm khó dễ.

Dù sao thì cho hắn đồ ăn cũng chẳng sao, hắn có vô số cách để hành hạ tên đó! Bao lâu nay, Kha Liễm vẫn luôn nhịn nhục mà chẳng dám phản kháng, hơn nữa với địa vị của Liên trong bộ lạc, có rất nhiều kẻ sẵn sàng giúp đỡ hắn trút giận.

Nghĩ vậy, hắn mới miễn cưỡng im lặng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play