Giống như lời Diệp Thúy Hương nói, nhà họ Lý sốt ruột muốn làm đám cưới, vừa mới đổi người xong đã đòi trong một tháng gả cả hai cô con gái đi.

Nói cho cùng, gả con gái nhà mình thì người ngoài không có quyền can thiệp, nhưng mấy bà cô, mấy chị dâu trong thôn rảnh rỗi hay tụm năm tụm ba nói chuyện, nhà họ Lý làm chuyện khác thường như vậy, làm sao không thu hút sự chú ý của họ được.

Nhà họ Lý tung tin đồn rằng việc đổi con rể là do ông cụ quyết định, họ là con cháu hiếu thảo, chỉ biết nghe lời ông. Hơn nữa, làm như vậy cũng là vì thương xót đứa cháu gái mồ côi sau này không có chỗ nương tựa, nên đành để con gái mình chịu thiệt, nhường mối hôn sự tốt cho cháu.

Trong truyện gốc, vì nhà họ Lý nói như vậy, người trong thôn đều cảm thấy họ đối đãi với Lý Hồng Phong rất tốt, không chỉ nuôi nấng cô bé mồ côi lớn khôn mà còn nhường cả mối hôn sự tốt của con gái mình cho cô ấy. Ai mà chẳng biết nhà họ Đoàn có tiền, giữa nhà họ Chu và nhà họ Đoàn, con gái nhà nào trong thôn chọn cũng đều chọn nhà họ Đoàn.

Bác trai bác gái đã làm đến mức này thì đúng là không còn gì để nói, nếu Lý Hồng Phong không hiếu thuận thì đúng là vô lương tâm.

Nhưng hôm nay, Diệp Thúy Hương được con trai nhắc nhở, tuy rằng đã chấp nhận Lý Hồng Phong, nhưng vẫn còn khúc mắc với nhà họ Lý nói năng không thật lòng, lúc trò chuyện không khỏi cũng lộ ra đôi chút.

Bà tự mở một cửa hàng, đương nhiên không phải kiểu người ngốc nghếch nói thẳng nghi ngờ Lý Bích Sương có con hoang nên mới vội vàng đẩy cô em họ đi lấy chồng. Bà chỉ vô tình nhắc đến việc nhà họ Lý lần này gả liền hai cô con gái, Bích Sương thì không sao, không đi học, còn Hồng Phong thì đang chuẩn bị thi đại học, đúng là thời điểm quan trọng để học hành, vậy mà lại vội vàng gả đi như thế, bà lo lắng sẽ ảnh hưởng đến thành tích của Hồng Phong.

Diệp Thúy Hương làm nghề may vá trong thôn, là đối tượng mà nhiều gia đình muốn nịnh bợ, giao hảo. Bà vừa nói như vậy, người nghe liền phối hợp hỏi, ý nói sao bà không thương lượng với nhà họ Lý để hoãn việc hôn sự lại?

Diệp Thúy Hương liền nói ngay: “Sao tôi lại không nói? Tuy rằng con trai tôi quan trọng, nhưng Hồng Phong cũng là con dâu tương lai của tôi mà, tôi còn đích thân đến nhà họ nói để Hồng Phong thi xong rồi cưới cũng được, chẳng hiểu sao họ cứ một mực nói ngày lành tháng tốt đã chọn xong rồi.”

“Mấy ngày nay, vì chuyện cưới xin, Hồng Phong ở trường học xong còn phải vội về, đi đi về về mất ba tiếng đường. Con bé ấy chăm chỉ lắm, nhiều lần tôi tình cờ gặp nó, đều thấy vừa đi vừa đọc sách, có thể thấy nó coi trọng kỳ thi đại học đến mức nào. Nghe nói thằng bé nhà họ Chu cũng muốn thi đại học, mẹ nó chăm sóc nó kỹ lắm, ngày thường ăn ngủ đều ở trường, hiếm khi được nghỉ một bữa, về nhà ăn cơm cũng bưng vào phòng ăn. So sánh như vậy thì Hồng Phong vất vả quá.”

Bà vừa nói xong, những người xung quanh liền nhao nhao nịnh hót: “Vẫn là chị Diệp thương con dâu, nhìn kìa, Hồng Phong còn chưa gả về đâu mà chị đã xót con bé rồi. Người ta thì mong con trai cưới vợ sớm, còn chị thì đúng là bà mẹ chồng tốt bụng.”

Ai mà chẳng muốn được coi là người tốt, Diệp Thúy Hương được khen đến vui vẻ, lời nói cũng thêm phần hào phóng: “Hôn sự đã định rồi, tôi cũng không vội, vẫn là tiền đồ của Hồng Phong quan trọng hơn. Tuy nói nó là con gái, nhưng lãnh đạo nhà nước mình đã nói, con trai con gái đều như nhau. Sau này nếu nó thực sự thi đậu đại học, nhà tôi sẽ là người đầu tiên ủng hộ nó đi học, sau này tốt nghiệp còn cống hiến cho đất nước!”

“Hay!”

“Chị Diệp nói đúng lắm!”

Những người ở đó đều một lòng hướng về và kính trọng lãnh đạo nhà nước, thường ngày nhắc đến cũng là nếu không có những lãnh đạo này thì Hoa Quốc bây giờ không biết sẽ ra sao. Giờ nghe những lời này, họ lập tức kích động, hận không thể vỗ tay rào rào.

Sau khi hết kích động, họ bắt đầu suy nghĩ sâu xa.

Một người mẹ chồng tương lai còn có thể nguyện ý hoãn việc hôn sự cho con dâu tương lai, cớ sao người thân là nhà mẹ đẻ lại không vui vẻ?

Giống như Diệp Thúy Hương nói, giờ sắp thi đại học, đúng là thời điểm quan trọng nhất, lúc này gả người đi, nhỡ ảnh hưởng đến thành tích thì sao?

Nếu thực sự thương Lý Hồng Phong thì có làm như vậy không?

Trước đây trong thôn đều nói nhà họ Lý nhân nghĩa, nuôi Lý Hồng Phong bao nhiêu năm còn cho cô bé học hết cấp ba, con gái ruột của họ còn chưa được học cấp ba đâu. Hơn nữa, mẹ Lý còn nói họ vì cháu gái mà nhường cả mối hôn sự tốt với nhà họ Đoàn cho cô ấy, những người này càng thêm cảm thấy bố mẹ Lý đối đãi với Lý Hồng Phong tốt.

Nhưng hôm nay, so sánh với lời Diệp Thúy Hương, cái tốt này trở nên giả tạo.

Nếu thực sự tốt với người ta thì sao lại chọn đúng thời điểm thi đại học để gả con gái người ta đi, mọi người đều từng trải qua việc gả chồng, biết việc đó ảnh hưởng đến một cô gái lớn đến thế nào, làm sao còn có tâm trí mà học hành.

Trước khi Diệp Thúy Hương chưa nói thì họ còn tưởng là nhà họ Đoàn vội cưới vợ, nhưng hôm nay bà đã nói nhà mình không vội, là nhà họ Lý cứ nhất định chọn tháng này, vậy thì chuyện này quả thực rất đáng ngờ.

Chuyện bát quái trong thôn lan nhanh, cố tình trước mặt người trong cuộc thì im lặng như không có gì xảy ra.

Mẹ Lý còn thấy kỳ lạ, sao bây giờ bà nói với người khác rằng nhà bà đã hy sinh lớn thế nào vì cháu gái, thậm chí nhường cả mối hôn sự tốt với nhà họ Đoàn cho cháu, mà người nghe không còn khen bà tốt bụng như trước nữa?

Chỉ là giờ bà cũng không kịp nghĩ nhiều, sắp phải lo hai đám cưới, Lý Bích Sương và Lý Hồng Phong là cô dâu không thể nhúng tay, bố Lý lại luôn không quản việc gì, mọi việc liền đổ hết lên đầu bà.

Tính toán số tiền trong tay, mẹ Lý bắt đầu lo lắng về của hồi môn.

Trước đây nhà họ Lý không mấy khá giả, mãi đến khi bố mẹ Lý Hồng Phong gặp chuyện người ta bồi thường một khoản tiền mới dư dả chút đỉnh. Chỉ là số tiền đó phải nuôi hai đứa trẻ, lại còn xây nhà, bố Lý lại thích rượu thịt, bao nhiêu năm qua đã chẳng còn dư lại bao nhiêu.

Theo tục lệ gả con gái trong thôn, thường thì phải có chăn bông tốt nhất, còn có chậu rửa mặt, tủ quần áo linh tinh. Số tiền mẹ Lý có trong tay sắm sửa cho hai người thì vừa đủ, nhưng nếu làm như vậy thì chẳng còn dư lại bao nhiêu.

Bà tính toán, Bích Sương bụng mang dạ chửa gả đi, có lẽ sẽ bị nhà chồng coi thường, để tránh tình huống này, cũng phải mang theo chút tiền, hơn nữa của hồi môn cũng phải làm sao cho người ta không chê được.

Hồng Phong thì không sao, cô bé nhỏ hơn Đoàn Thanh Ân hai tuổi, xinh đẹp như hoa như ngọc, lại còn là học sinh cấp ba, sau này biết đâu còn là sinh viên, của hồi môn có thiếu một chút chắc nhà họ Đoàn cũng không khinh thường.

Nghĩ đi nghĩ lại, mẹ Lý bắt đầu lo liệu chuyện của hồi môn. Đương nhiên, để tránh người ta cảm thấy bà bất công, bà cũng sẽ vừa khóc lóc kể lể với người gặp mặt rằng nhà bà khó khăn thế nào, nuôi một đứa con gái đã đủ mệt rồi, còn phải nuôi thêm Hồng Phong là cháu gái, nhưng biết làm sao được, tuy không phải con ruột nhưng dù sao cũng là huyết mạch của chú út để lại, lại lớn lên bên cạnh, dù nhà có khổ thế nào cũng phải cố gắng sắm sửa của hồi môn cho cô bé.

Nếu trước đây bà nói như vậy, người nghe còn khen bà tốt bụng, đối đãi với cháu gái chu đáo như vậy, của hồi môn hai người không giống nhau thì sao? Chẳng phải là lẽ thường sao? Cháu gái sao có thể so với con gái ruột được?

Nhưng sau lần “nói chuyện phiếm” của Diệp Thúy Hương, mọi người trong lòng đều đã có một cái nhìn khác.

Nếu mẹ Lý không thổi phồng mình thương cháu gái đến thế nào thì bà làm vậy cũng chẳng có gì, dù sao cũng không phải con ruột, nuôi lớn đã là có ý lắm rồi.

Nhưng bà càng muốn xây dựng cho mình một hình tượng “tôi thương cháu gái cũng như thương con gái”, vừa thổi phồng lại vừa tự vạch áo cho người xem lưng, người ta trước mặt thì không nói gì, sau lưng thì không ít người thầm nghĩ bà ta có phải coi tất cả mọi người là đồ ngốc không, coi mọi người không có mắt nhìn sao?

Còn những người suy nghĩ sâu xa hơn cũng nghĩ giống Diệp Thúy Hương, đều là những cô gái trẻ, không vội gả đi, việc gì phải cưới xin gấp gáp như vậy?

Bởi vậy, mỗi lần mẹ Lý bắt đầu nói về việc mình tốt với cháu gái thế nào thì đều biến thành màn kịch một vai, bà cảm thấy nhạt nhẽo, chỉ còn cách ngậm miệng, tiếp tục chuyên tâm lo liệu chuyện của hồi môn.

Mùng một, nhà họ Lý gả hai cô con gái.

Đoàn Thanh Ân đến đón dâu, vì bây giờ không theo kiểu xã hội cũ, Lý Hồng Phong trên người chỉ mặc một chiếc váy màu đỏ sẫm. Cô có dáng người đẹp, mặc vào càng thêm xinh xắn. Vẻ mặt vốn có vẻ bình thản của cô khẽ giật mình khi nhìn thấy Đoàn Thanh Ân quay lại cười với mình, cô đỏ mặt cúi đầu.

Thái độ của Đoàn Thanh Ân khác hẳn với những gì cô tưởng tượng. Cô còn nghĩ Đoàn Thanh Ân sẽ không thích mình, dù sao trước đây mỗi lần chị họ được đồ của nhà họ Đoàn về đều kể với cô rằng Lý Thúy Hương thích cô ấy thế nào, Đoàn Thanh Ân đối xử tốt với cô ấy ra sao.

Trước khi biết chị họ và Chu Gia Minh có tình cảm với nhau, Lý Hồng Phong vẫn luôn cho rằng Đoàn Thanh Ân và chị họ thích nhau.

Giống như những gì người trong thôn hiện giờ suy đoán, cuộc sống của cô ở nhà họ Lý rất ngột ngạt. Bố mẹ nuôi đều tỏ ra thân mật với cô, một tiếng Hồng Phong, một câu thương cô như thương con gái, người trong thôn cũng cảm thấy nhà họ Lý đối đãi với cô tốt, nếu không thì một đứa trẻ mồ côi như cô, trong cái xã hội khó khăn mười mấy năm trước, làm sao có thể sống sót được. Nhưng sự lạnh lẽo bên trong chỉ có chính cô mới biết.

Từ khi về ở nhà họ Lý, cô luôn sống cẩn thận. Bác gái miệng nói thương cô nhưng lại bắt cô bé tí đã phải lên núi cắt cỏ heo. Người khác thấy thì bảo là cô muốn lên núi chơi, tiện thể cùng Bích Sương cắt cỏ heo về. Việc giặt quần áo trong nhà cũng đều do cô làm, chỉ là đều giặt kín cổng cao tường, không cho ai thấy. Nhà họ Lý xây phòng mới, bác trai nói muốn cho cô ở phòng có ánh sáng mặt trời tốt, nhưng đợi đến khi cô ở vào thì căn phòng đó dần dần trở thành phòng chứa đồ.

Lý Hồng Phong có thể làm gì? Cô chẳng thể làm gì cả. Cả thôn đều biết bác trai bác gái tốt với cô, không chê cô là trẻ mồ côi mà nuôi nấng cô. Nếu cô làm ầm ĩ lên thì trong thôn chẳng ai đứng về phía cô cả.

Cô không hận bác trai bác gái, cô chỉ cố gắng học hành, muốn tự tìm cho mình một con đường ra. Biết việc hôn sự vốn định bị đổi thành nhà họ Đoàn, cũng biết những năm gần đây nhà họ Đoàn đối xử với chị họ thế nào, có lẽ sẽ vì đột ngột đổi người mà có oán hận với mình, nhưng cô vẫn chẳng thể làm gì.

Lý Hồng Phong thức trắng đêm qua. Cô nghĩ ra cách giải quyết tốt nhất là trở thành một người vợ tốt, một người con dâu tốt. Cuộc sống là do chính mình tạo ra, dù hiện tại đang ở đáy vực thì chỉ cần cô nỗ lực, rồi sẽ có ngày mây tan thấy mặt trời.

“Tân lang đón tân nương về nhà thôi!”

Theo tiếng hô của bà mối trong thôn, Đoàn Thanh Ân nắm tay Lý Hồng Phong. Rõ ràng không phải là người đọc sách, nhưng vẻ ngoài lại nho nhã, lịch sự hơn bất cứ ai.

Bên cạnh có người ồn ào: “Tân lang nói lời hay đi!”

“Không nói lời ngon tiếng ngọt thì tân nương không về nhà với anh đâu.”

Đoàn Thanh Ân cứ vậy cười nắm tay Lý Hồng Phong: “Hồng Phong, chúng ta cùng nhau cố gắng, sống những ngày tốt đẹp.”

Những lời này giản dị vô cùng, những người xung quanh đều cười nói Đoàn Thanh Ân không biết nói chuyện, thế nào cũng phải nói sau này kiếm tiền mua trang sức vàng, mua xe hơi cho Lý Hồng Phong.

Một bên, Lý Bích Sương đã được Chu Gia Minh đón đang cụng ly, nghe thấy động tĩnh bên này thì bĩu môi.

Còn sống những ngày tốt đẹp ư, cứ chờ xem, chưa đầy một năm nhà họ Đoàn sẽ hết tiền cho mà xem.

Bất quá lần này, cô ta không phải là người cùng nhau chịu khổ nữa.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play