Còn chưa đợi Tư Cảnh Ngọc trả lời, Triệu Ngưng Tịch đã tiêu sái mà kiên định đưa tay về phía Liễu Phạm, “Liễu Phạm, theo tôi đi, tôi sẽ không để em gả cho cô ta.”
“Cô ấy chưa thể đi được.”
Giọng nói của Tư Cảnh Ngọc có vẻ lơ đãng, nhưng lại mang một uy nghiêm không thể nghi ngờ, cô chắc chắn không thể để Liễu Phạm cưới mình. Vậy Liễu Phạm nên cưới ai đây?
Triệu Ngưng Tịch khinh bỉ nhìn Tư Cảnh Ngọc, lớn tiếng hỏi:
“Chỉ bằng cô? Không tự lượng sức mình.”
Triệu Ngưng Tịch dùng chiếc chăn mỏng mang theo của mình quấn lấy Liễu Phạm, để Omega có thể dựa vào người cô ta.
Hai người một người dịu dàng uyển chuyển, một người thanh quý yêu diễm, dáng vẻ nương tựa vào nhau trông thật xứng đôi, trách sao tác giả lại miêu tả hai người họ ăn ý vô cùng, trời sinh một cặp.
"Liễu Phạm bây giờ không có sức để đi đâu," Tư Cảnh Ngọc liếc nhìn, thấy trong con ngươi của Liễu Phạm tràn ngập sự chán ghét tột độ dành cho mình, giống như nhìn thấy một con gián biết bay, hận không thể đập chết ngay lập tức, nhưng lại sợ bẩn tay mình.
Nhớ lại việc Liễu Phạm vừa rồi có thể "phản sát" mình, Tư Cảnh Ngọc lắc đầu cười khẽ một tiếng, quả nhiên nữ chính ít nhiều gì cũng có những điểm kỳ dị khác với nhân vật phụ.
Vì vậy, cô càng phải nhanh chóng thoát khỏi mấy nhân vật chính này.
"Sao, phế vật như cô có thể chữa được chắc?" Triệu Ngưng Tịch quay đầu nhìn Liễu Phạm, làn da Omega ửng hồng, chỉ lộ ra sườn mặt thôi cũng đã đẹp đến nghẹt thở.
Mỹ nhân thủy tinh như vậy, tuyệt sắc nhân gian như vậy, mình có thể đánh dấu nàng, Triệu Ngưng Tịch nghĩ, dù chỉ là tạm thời cũng được.
Tư Cảnh Ngọc rũ mắt tùy ý đứng trước cửa sổ kính trên sân thượng, nhẹ nhàng nói:
“Phế vật như tôi không thể, chẳng lẽ cô có thể?”
Liếc thấy vẻ mặt thiếu kiên nhẫn và ngông nghênh của Tư Cảnh Ngọc, Triệu Ngưng Tịch kinh ngạc vô cùng. Ý của tên cặn bã vô học, phẩm hạnh thấp kém này là cô có thể chữa được sao?
Mặc dù chuyên ngành nghiên cứu sinh của tên cặn bã này đúng là có liên quan đến y sinh, nhưng nghe nói cô vào trường đều là nhờ quan hệ của gia đình, bản thân thậm chí còn chưa từng bước chân vào cổng trường.
“Cô đừng có giả thần giả quỷ, môn chuyên ngành cô còn chưa từng đến lớp.”
"Cô học rồi, vậy cô chữa đi," Tư Cảnh Ngọc giọng điệu thản nhiên, nhân lúc mấy người họ còn đang ngẩn người, rửa sạch dụng cụ thí nghiệm, đeo găng tay, chuyên tâm pha chế thuốc.
Một lát sau, Tư Cảnh Ngọc lắc lắc dung dịch màu nhạt trong cốc, bước đến bên cạnh Liễu Phạm, con ngươi đen nhánh vẫn lạnh nhạt, “Uống đi, lúc cầm cốc đừng chạm vào tay tôi.”
Nghe Tư Cảnh Ngọc nói vậy, Chu Nhiễm Nhiễm ngạc nhiên tột độ. Đây là kiểu phát ngôn chê bai Liễu Phạm gì vậy?
Dưới ánh mắt lạnh như băng của Liễu Phạm, Tư Cảnh Ngọc đổ một chút thuốc ra cốc nhỏ, uống cạn, đôi môi màu nhạt vì ẩm ướt mà ửng hồng như hoa anh đào, “Uống đi, cho dù có chết, tôi cũng chết trước cô.”
“Không cần đâu, Tư Cảnh... Cô hai Tư, Triệu Ngưng Tịch đã đi mua thuốc ức chế cho Liễu Phạm của chúng tôi rồi.”
Chu Nhiễm Nhiễm cười làm lành nói, trong lòng lại hận thấu xương. Nếu không phải Liễu Phạm kiêng dè sự nghiệp diễn xuất, không thể tùy tiện trở mặt với nhà họ Tư, Liễu Phạm sẽ không đến nỗi bị Tư Cảnh Ngọc dùng kế hạ thuốc.
Tư Cảnh Ngọc giơ cốc thuốc lên, thấy vẻ mặt Liễu Phạm vẫn hờ hững, hàng mi dài khẽ rung động như lông chim.
Người phụ nữ vươn bàn tay mảnh mai thon dài, nhận lấy chiếc cốc, những mạch máu xanh biếc như dây leo quấn quanh làn da trắng như tuyết của nàng, đẹp như lưỡi kiếm tẩm độc.
Sau đó, dung dịch thuốc trong suốt rơi xuống như mưa, như những tinh thể băng găm vào sàn đá cẩm thạch giữa hai người, rơi xuống phát ra tiếng vỡ vụn, như thể đóng băng.
Tư Cảnh Ngọc im lặng nhìn Liễu Phạm tao nhã lạnh lùng đổ thuốc đi, linh quang cô đột nhiên lóe lên, nhớ đến cuốn sách mà bạn học từng đọc, hình như chỉ cần nhân vật chính đi hết cốt truyện trong sách là có thể quay về thế giới cũ.
Chỉ cần đợi Triệu Ngưng Tịch và Liễu Phạm kết hôn, cô có lẽ sẽ có thể về nhà.
Mặc dù về nhà cũng không có gì thú vị, nhưng cô càng không muốn làm kẻ ngốc thay người khác gánh tội.
Đúng lúc này, Triệu Ngưng Tịch cầm theo thuốc ức chế cao cấp nhất, thở hổn hển chạy về, “Liễu Phạm, mau tiêm một mũi đi.”
Đối diện với Triệu Ngưng Tịch, vẻ lạnh lùng giữa lông mày Liễu Phạm tan đi, tao nhã mà lịch sự cảm ơn Triệu Ngưng Tịch, rồi nhanh chóng tiêm một mũi thuốc ức chế đặc chế dành cho Omega có tác dụng mạnh.
"Cô cũng nên đi rồi chứ?" Triệu Ngưng Tịch trừng mắt nhìn Tư Cảnh Ngọc, chắn trước mặt Liễu Phạm, “Omega cần nghỉ ngơi, cô không biết tránh mặt sao?”
Tư Cảnh Ngọc trở về góc sân thượng, nghiêm túc rửa tay, vừa quay đầu lại thì thấy sườn mặt xinh đẹp lạnh lùng tột độ của Liễu Phạm, lạnh như ngọc hàn.
"Cô còn có tâm trạng rửa tay?" Triệu Ngưng Tịch thấy Tư Cảnh Ngọc không nói gì, cơn giận bùng lên.
“Nhiều người như vậy, dơ lắm, sao lại không rửa tay?”
"Cái gì?" Triệu Ngưng Tịch không thể tin nổi nhìn Tư Cảnh Ngọc, “Cô nói ai bẩn cơ?”
Nghe vậy, Tư Cảnh Ngọc thản nhiên rũ mắt, thật ra cô không có ý gì khác, càng không nhắm vào ai. Trong mắt cô, ai cũng bẩn như nhau.
Bên kia, một Omega trang điểm đậm xuất hiện ở cửa, nàng ta mặc một chiếc váy dài hở vai khoa trương, lúc đi cố ý lắc lư cơ thể, làn da trắng như tuyết chói mắt.
"Cô hai," Giọng nói của Omega ngọt ngào nũng nịu, mang theo vẻ lấy lòng cố ý, “Người ta nhớ cô lắm đó.”
Thấy Tư Cảnh Ngọc cau mày, vẻ mặt lạnh lùng vô tình vô dục, Omega nũng nịu nói: “Lần trước ở trường cô đã hẹn với người ta hôm nay gặp nhau ở đây, sao bây giờ lại lạnh lùng như vậy?”
"Xem ra cô hai Tư thật sự bận rộn nhiều việc," Triệu Ngưng Tịch vẻ mặt chế giễu nhìn Tư Cảnh Ngọc, “Đến cả đàn em cùng trường cũng không tha.”
Tình cảnh này, người sáng mắt đều có thể nhìn ra là chuyện gì.
Liễu Phạm khoác chiếc chăn mỏng, khuôn mặt trắng như ngọc mang vẻ hờ hững, tràn ngập cảm giác xa cách tinh tế. Hẹn hò bừa bãi đến mức ai cũng biết, đúng là chuyện ngu xuẩn mà tên cặn bã này làm ra được.
Nhìn Omega nhiệt tình như lửa kia, Tư Cảnh Ngọc nhớ lại lúc nguyên chủ sau khi đánh dấu vĩnh viễn Liễu Phạm xong, đã cố ý hẹn đàn em này đến chơi cùng.
Liễu Phạm trong sách vì sốt cao nên không biết chuyện này, nhưng bây giờ lại đụng ngay.
"Sao lại nhiều người thế này, cô hai, người ta đến không đúng lúc sao?" Trong mắt đàn em tràn ngập sự hưng phấn, nàng ta không ngờ lại gặp được Liễu Phạm ở đây.
Đó chính là ảnh hậu đỉnh lưu của giới giải trí, người tình trong mộng của biết bao người, vừa thuần khiết, vừa yêu nghiệt, được vô số người xưng tụng là tuyệt sắc nhân gian, yêu tinh thuần khiết.
Nhiều đạo diễn nổi tiếng mong muốn được hợp tác với Lưu Phàm trong một bộ phim. Không ít người công khai nhận định Lưu Phàm có khí chất bí ẩn và quyến rũ, là nàng thơ của họ.
Vậy, cuộc tình một đêm này có cả Liễu Phạm sao? Đàn em tuy là Omega, nhưng cũng cảm thấy máu mũi mình đang rục rịch.
Có lẽ hôm nay nàng ta sẽ biết được mùi pheromone của Liễu Phạm rồi, đây chính là bí ẩn của toàn bộ giới giải trí.
Triệu Ngưng Tịch trừng mắt nhìn Tư Cảnh Ngọc, giọng nói không lớn không nhỏ, “Alpha cấp C chơi bời hoa lá như vậy, vẫn nên tiết chế pheromone lại đi.”
Tư Cảnh Ngọc không để ý đến sự mỉa mai của Triệu Ngưng Tịch, mà vô cùng nghiêm túc nói: “Em đến đúng lúc lắm, cầm quyển bài tập này về làm đi, kỳ thi cuối kỳ cố gắng lên nhé.”
"Bài tập?" Đàn em kinh ngạc nhìn Tư Cảnh Ngọc lấy ra một quyển sách tham khảo từ ngăn kéo bên cạnh.
Tư Cảnh Ngọc là giảng viên dạy thay của lớp bọn họ, nhưng mọi người đều biết đây chỉ là Tư gia muốn cô tích lũy kinh nghiệm, sau này dễ dàng vào viện nghiên cứu mà thôi.
Người này chưa từng dạy bọn họ bất cứ thứ gì.
"Đúng vậy, học kỳ trước em trượt mấy môn, học kỳ này nếu lại trượt nữa sẽ nhận được cảnh cáo về học vị đấy," Tư Cảnh Ngọc đặt quyển sách vào tay đàn em, vẻ mặt nghiêm túc.
Chu Nhiễm Nhiễm ôm trán cảm thấy bất lực, chị cúi người xuống, nhỏ giọng hỏi Liễu Phạm đang ngồi trên ghế sofa, “Hôm nay là ngày gì vậy, ngày cải tạo cặn bã sao?”
Liễu Phạm nhìn chằm chằm Alpha thân hình cao ráo nhưng tỏa ra khí chất lạnh lùng kia, ánh mắt nàng khẽ lay động, sự chán ghét trong đáy mắt không thể che giấu được.
Nàng luôn khắc chế dục vọng, ngay cả kỳ phát tình cũng chỉ dùng thuốc ức chế để vượt qua, mà Tư Cảnh Ngọc, kẻ phóng túng buông thả này, chính là kiểu người nàng ghét nhất.
"Cô hai, cô đang đùa với em sao?" Đàn em không cam lòng hỏi lại một câu, hôm nay nàng ta đã chuẩn bị sẵn sàng để được đánh dấu rồi.
Kết quả, chỉ có thế này thôi sao?
"Không đùa," Hốc mắt Tư Cảnh Ngọc rất sâu, đôi mắt vốn nên đa tình lại mang đến vẻ vô tình lạnh nhạt, “Học tập tốt, tiến bộ mỗi ngày, mọi thứ đều là hư ảo, chỉ có tri thức là vĩnh cửu.”
Trên sân thượng im lặng như tờ, mọi người đều nghi ngờ mình đang nằm mơ, cô ấm ăn chơi khuyên người khác học hành chăm chỉ?
"Liễu Phạm, lão gia bảo em mau về nhà," Chu Nhiễm Nhiễm nghe điện thoại xong, vô cùng khó tin nói, “Ông ấy bảo dm gọi cả Tư Cảnh Ngọc cùng về, nói là muốn bàn bạc kỹ lưỡng chuyện hôn sự của hai người.”
"Vậy sao?" Liễu Phạm khẽ mỉm cười, dường như đã sớm đoán trước được ngày này, khóe môi người phụ nữ ướt át đỏ tươi, như đóa hoa đẹp nhất trần gian.
Chỉ có điều, có lẽ nó mang kịch độc.
Chu Nhiễm Nhiễm khó khăn gật đầu, cô không hiểu, cho dù Liễu Phạm là đứa con mà Liễu gia hai mươi năm sau mới tìm về, nhưng dù sao cũng là con gái ruột, lại vô cùng xuất sắc rạng rỡ, hà cớ gì lại đẩy nàng vào hố lửa?
Hôn sự?
Triệu Ngưng Tịch vốn đang xem kịch, giờ phút này kinh hãi vô cùng, sao có thể để Liễu Phạm gả cho tên cặn bã Alpha này được, cô ta phải bảo vệ nữ thần trong lòng mình.
Triệu Ngưng Tịch một lần nữa chắn giữa Liễu Phạm và Tư Cảnh Ngọc, dõng dạc nói: “Tôi sẽ cùng em về, tôi sẽ đích thân nói với bác trai bác gái rằng người cưới Liễu Phạm chỉ có thể là tôi, Triệu Ngưng Tịch này.”
Đàn em bị quyển bài tập làm cho ngơ ngác, giờ càng thêm ngơ ngác, trời biết nàng ta đến hẹn hò với một Alpha, sao lại gặp phải chuyện hai Alpha tranh giành một Omega thế này, quả nhiên nàng ta đến không đúng lúc.
"Tư Cảnh Ngọc, người kết hôn với Liễu Phạm chỉ có thể là tôi," Triệu Ngưng Tịch theo bản năng Alpha mà làm ra tư thế tấn công, dường như chỉ cần không hợp ý sẽ xông lên xé xác Tư Cảnh Ngọc, “Liễu Phạm không muốn gả cho cô, không tin cô tự hỏi đi.”
Bầu không khí trên sân thượng một lần nữa ngưng trệ, ánh hoàng hôn chiếu lên cửa sổ kính, phản chiếu màu sắc thuần khiết như thủy tinh.
Chu Nhiễm Nhiễm âm thầm lo lắng, cô không hiểu Triệu Ngưng Tịch rốt cuộc muốn làm gì. Tư Cảnh Ngọc luôn luôn làm mưa làm gió, giết chết Triệu Ngưng Tịch còn dễ hơn bóp chết một con kiến.
Bây giờ Triệu Ngưng Tịch lại ném vấn đề cho Liễu Phạm, nếu Liễu Phạm nói không muốn, lại chọc giận Tư Cảnh Ngọc, ai cũng không thoát khỏi liên lụy.
Thấy không khí đột nhiên im lặng, Triệu Ngưng Tịch cũng bình tĩnh lại, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh. Cô ta phát hiện mình vẫn quá nóng vội, ngoài cấp bậc pheromone ra, cô ta không có điểm nào so được với Tư Cảnh Ngọc.
Nếu chọc giận Tư Cảnh Ngọc, tên ăn chơi rác rưởi này gọi mười mấy hai mươi tên vệ sĩ đến, cô ta dù là Alpha cấp S cũng không bảo vệ được Liễu Phạm.
"Tôi cũng đang định đi hủy hôn, phiền hai người hôm nay kết hôn luôn đi," Tư Cảnh Ngọc lười biếng nói, “Vì tôi căn bản không muốn cưới Liễu Phạm.”
---
Tác giả có lời muốn nói:
Pheromone của mỗi nhân cách không giống nhau.