Tư Cảnh Ngọc khẽ vuốt ve đầu ngón tay, cổ tay truyền đến cảm giác vừa đau nhức vừa ướt át.
Cô đột ngột mở mắt, phát hiện mình ngất xỉu trên một sân thượng bằng kính xa lạ.
Tấm kính phản chiếu khuôn mặt thanh lãnh của Tư Cảnh Ngọc, đôi mắt hẹp dài trong veo như suối, hàng mi dày rậm, nhìn qua rất đa tình, nhưng ẩn sâu bên trong lại là sự lạnh lùng và nổi loạn.
Sàn nhà hơi lạnh, ánh nắng chói chang, cổ tay cô đè lên mảnh thủy tinh vỡ, nơi xương cổ tay trắng nõn nhô lên rỉ ra một vệt máu đỏ tươi.
Khó khăn vịn vào tường kính đứng dậy, Tư Cảnh Ngọc vừa định quan sát kỹ nơi này thì nghe thấy một tiếng rên rỉ ngọt ngào đến tận xương tủy.
Tư Cảnh Ngọc theo phản xạ có điều kiện nhìn về hướng phát ra âm thanh, đó là một chiếc giường công chúa lớn đến mức khoa trương, tấm rèm mỏng manh lay động trong gió, ẩn hiện vẻ thuần khiết tột độ, pha lẫn sự quyến rũ tà mị.
Cánh hoa hồng rải rác giữa tấm ga giường lụa đen, và trên làn da như ngọc của một người phụ nữ.
Dù đôi mắt người phụ nữ bị dải lụa đen che khuất, Tư Cảnh Ngọc vẫn có thể nhận ra vẻ đẹp tuyệt trần của nàng, khí chất cao quý, lại toát ra vẻ thanh thuần và yêu kiều tột độ, xương cốt mỹ nhân, đẹp đến mức không giống người thật.
Một căn phòng không người quấy rầy, một chiếc giường, hai người trưởng thành, thật khó để không nghĩ đến những chuyện mờ ám.
Tư Cảnh Ngọc theo bản năng nhíu mày bước về phía chiếc giường lớn, người phụ nữ trên giường mặc một chiếc váy sa mỏng màu đỏ rượu, thân hình mảnh mai.
Mái tóc đen mượt mà trải dài trên làn da trắng như tuyết, vành tai đeo một chiếc khuyên tai ngôi sao màu bạc đen, phản chiếu ánh sáng như bầu trời sao.
Bên hông nàng còn có một vết bớt hình trăng lưỡi liềm màu đỏ thẫm, trên vầng trăng quấn quanh những dây leo trắng muốt.
Màu đỏ rực rỡ và màu trắng chói lọi đâm sâu vào làn da trắng mịn như sữa, kết hợp với vẻ mặt đau đớn nhưng hoan lạc của người phụ nữ, vẽ nên một vẻ đẹp tan vỡ và bị chà đạp, cực kỳ tà ác và thịnh vượng.
Càng đến gần, càng cảm nhận được vẻ đẹp yêu dị kinh người trên người phụ nữ ấy, và hương thơm quyến rũ dưới những tiếng rên rỉ vụn vặt chồng chất.
"Tư... Cảnh Ngọc, xin cô, đừng như vậy, thuốc ức chế, đưa cho tôi." Người phụ nữ khẽ giãy giụa, khuôn mặt xinh đẹp cao quý phủ đầy vẻ đau khổ, dây áo trượt xuống khỏi bờ vai trắng nõn, giọng nói nhẹ nhàng như mèo con.
Cánh tay trắng sứ thon dài của người phụ nữ vung vẩy, vừa vặn chạm vào cổ tay bị thương của Tư Cảnh Ngọc, máu đỏ tươi chảy giữa đầu ngón tay trắng lạnh của hai người.
Có thể nhìn thấy một sợi dây lụa đen mảnh, chỉ buộc duy nhất ở gốc đùi người phụ nữ, buộc rất chặt, xung quanh nhuộm một vòng đỏ ửng, khiến người ta vừa thương tiếc vừa không nhịn được muốn hủy diệt.
“Cô là ai, sao biết tên tôi?”
Đôi mắt đen như mực của Tư Cảnh Ngọc lạnh lẽo, cô mạnh mẽ hất tay người phụ nữ ra khỏi vết thương của mình, bình tĩnh nhìn cảnh đẹp mê ly khó cưỡng.
Dường như vì nhiệt độ cơ thể của Tư Cảnh Ngọc thấp hơn, đôi môi nhạt màu của người phụ nữ hé mở, tìm kiếm nhiệt độ và hương thơm mà tiến lại gần hơn.
Tư Cảnh Ngọc cúi mắt, đưa tay tháo dải lụa che mắt cho người phụ nữ. Màu mắt hồ ly của nàng rất nhạt, như có ánh sáng rực rỡ, giữa vẻ cao quý lạnh lùng ẩn chứa sự quyến rũ mê hoặc tột độ.
Bốn mắt nhìn nhau, vẻ lạnh lùng trong mắt Tư Cảnh Ngọc không thể kiểm soát mà tan đi không ít, đầu mũi ngửi thấy mùi hương giống như cát cánh, dịu dàng và yếu ớt, mang theo hơi nước ẩm ướt, tươi mát và thanh tao.
Người phụ nữ cũng vì hơi thở của Tư Cảnh Ngọc mà khôi phục lại vài phần thanh tỉnh, hàng mi dày rậm của nàng khẽ run rẩy, hơi thở ngày càng dồn dập và yếu ớt, đôi chân trắng như tuyết siết chặt, vẻ mặt đau khổ và chán ghét nói:
“Tư Cảnh Ngọc, cút đi, đừng chạm vào tôi.”
Tuy nhiên, sự tỉnh táo của người phụ nữ không thể duy trì được vài giây. Ngay giây tiếp theo, bàn tay ngọc ngà của nàng men theo đường vân áo sơ mi của Tư Cảnh Ngọc, lập tức dùng lực kéo Tư Cảnh Ngọc cúi người.
Hơi thở hai người phả vào nhau, hương thơm hoa quỳnh và cát cánh hòa quyện trong không khí.
"Khó chịu quá, xin cô đánh dấu tôi, được không?" Người phụ nữ nắm chặt cổ áo Tư Cảnh Ngọc, giọng nói mang theo tiếng khóc, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch, đôi môi đỏ mọng đầy đặn mím chặt, trên môi còn lưu lại dấu vết của sự nhẫn nhịn.
Đánh dấu?
Tư Cảnh Ngọc cố gắng kìm nén sự khát khao trỗi dậy khó hiểu trong cơ thể, cảm thấy mình dường như đã bỏ qua điều gì đó.
Nàng mắc chứng sạch sẽ, cực kỳ ghét có bất cứ sự tiếp xúc cơ thể nào với người khác, đừng nói đến chuyện yêu đương và quan hệ thân mật. Vậy sao cô lại nảy sinh ý nghĩ muốn ôm người trước mặt, thậm chí còn muốn nhiều hơn nữa.
Điều này không bình thường.
"Tôi muốn... không, đừng, xin cô." vẻ mặt người phụ nữ lúc này vừa bi ai vừa đau khổ, khiến vẻ đẹp mờ ảo như khói sương của nàng thêm vài phần chân thật.
Theo kinh nghiệm sống hai mươi năm của Tư Cảnh Ngọc, người trước mặt có lẽ đã trúng phải thứ gì đó như thuốc kích dục.
Nhưng thứ này không phải chỉ tồn tại trong tiểu thuyết thooinsao?
Trong lúc Tư Cảnh Ngọc suy nghĩ, đôi mắt đẹp như lưu ly mỹ ngọc của người phụ nữ rỉ ra nước mắt, hốc mắt đỏ hoe, nhưng lại khẽ nghiêng người vén mái tóc đen như thác nước, lộ ra chiếc cổ trắng nõn yếu ớt.
Đó là một mảng da thịt màu hồng trắng nhỏ bé, dường như tỏa ra mùi hương quyến rũ nhàn nhạt, lạnh lẽo và nồng nàn, dụ dỗ Tư Cảnh Ngọc dùng răng nanh đâm thủng nó, khiến hương thơm hoa quỳnh tràn ngập cổ người phụ nữ, rồi lan tỏa khắp cơ thể.
Tiếng rên rỉ ngọt ngào mềm mại của người phụ nữ đánh thức Tư Cảnh Ngọc.
Lúc này cô mới phát hiện mình đã ôm lấy người phụ nữ dưới thân, hơi thở nóng rực phả vào cổ người phụ nữ, khiến nàng run rẩy khẽ rên rỉ.
Khóe mắt đỏ hoe của người phụ nữ ướt át, cuộn tròn trong lòng Tư Cảnh Ngọc, vẻ mặt xinh đẹp tuyệt trần đầy vẻ dày vò, nhưng dường như đã tìm thấy sự an ủi tuyệt vời ở chỗ Tư Cảnh Ngọc.
Những ngón tay trắng như sứ đang chống trên vai Tư Cảnh Ngọc, đầu ngón tay trắng nõn mịn màng của người phụ nữ run rẩy nhẹ nhàng vì đau đớn và hoan lạc, thỉnh thoảng cào xước những vết đỏ nổi bật trên vai Tư Cảnh Ngọc.
Tư Cảnh Ngọc đẩy mạnh người phụ nữ ra, bước xuống giường đứng thẳng, cô thở dốc nhẹ nhàng, cảm thấy vô cùng khó hiểu trước sự khát khao vừa nảy sinh trong mình.
Quá kỳ lạ, Tư Cảnh Ngọc không tin mình lại nảy sinh sự thôi thúc khó kiềm chế đối với một người xa lạ chưa từng quen biết.
Chẳng lẽ là vì mùi hương ngày càng nồng nàn mê hoặc ở đây sao?
Màn hình điện thoại bên giường đột nhiên sáng lên, Tư Cảnh Ngọc liếc mắt nhìn thấy vài tin nhắn.
[Liễu Phạm, tôi là Triệu Ngưng Tịch.]
[Liễu Phạm, cô đừng sợ, tôi nhất định sẽ bảo vệ tốt cho cô. Tư Cảnh Ngọc tên Alpha cấp C này chỉ biết dùng thủ đoạn đê tiện, cô phải cẩn thận.]
[Liễu Phạm, tôi đến cứu cô đây.]
Alpha, Liễu Phạm, Triệu Ngưng Tịch?
Tư Cảnh Ngọc lập tức phản ứng, hóa ra mình đã xuyên sách rồi sao? Xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tình yêu có bối cảnh ABO, còn mình lại là pháo thí tra A làm đủ chuyện xấu xa với nữ chính trong truyện.
Trong kết cục của cuốn sách, Alpha chính hiệu và nữ chính, tức Triệu Ngưng Tịch và Liễu Phạm, sự nghiệp thành công viên mãn, tình yêu hoàn hảo, một năm sinh được một cặp long phượng thai, hai đứa con còn có cấp độ pheromone cao nhất.
Nhìn lại Tư Cảnh Ngọc trong truyện, sau khi làm đủ chuyện xấu xa, bị cặp chính liên thủ hãm hại đến thân bại danh liệt, gia đình phá sản, chết đói ở cống rãnh.
Vậy thì, bây giờ dường như là lúc nguyên chủ bắt đầu giở trò, ỷ vào gia thế vượt trội, lén lút hạ thuốc muốn vĩnh viễn đánh dấu Liễu Phạm.
Cuốn tiểu thuyết này là do bạn học của cô thức đêm đọc xong, trước đó còn trêu chọc cô vì tên giống với pháo thí phản diện trong truyện, bảo cô nhớ học thuộc lòng, kẻo xuyên sách rồi không có chút chuẩn bị nào.
Nhưng cô vốn dĩ không hứng thú với tình yêu và tiểu thuyết tình cảm, nên chỉ lật qua loa rồi bỏ sách sang một bên phủ bụi.
Chuyện này cũng quá huyền ảo rồi? Tư Cảnh Ngọc không muốn đưa ra kết luận hoang đường như vậy, nhưng sự thật trước mắt khiến cô không thể không tin.
Đây là thế giới ABO, pheromone sẽ khống chế hành vi của con người vào một thời điểm nào đó, khiến họ làm ra những chuyện mà Tư Cảnh Ngọc cho là rất thú tính.
Và bây giờ, pheromone đã tạo ra một tác động khó tả giữa nàng và Liễu Phạm - một Omega.
Tư Cảnh Ngọc không thể kiềm chế được mà nhìn về phía Liễu Phạm, mái tóc đen của nàng hơi ướt, đôi mắt thất thần liếc nhìn cô, trông giống hệt một con ma cà rồng suy yếu nhưng cao quý lạnh lùng, đẹp đến mức bệnh hoạn và mê hoặc chúng sinh.
Đây là một Omega đã bước vào kỳ phát tình, toàn thân tỏa ra pheromone, từ khứu giác, thị giác và sinh lý mà dụ dỗ Alpha một cách toàn diện.
Chỉ cần là người, đều sẽ bị vẻ đẹp cao quý này làm cho mê đắm.
Đặc biệt là lúc này, đôi mắt đẫm lệ của Liễu Phạm đã mất tiêu cự, con ngươi mờ mịt nhuốm màu sắc khó giải tỏa, đôi môi đỏ thắm không ngừng lặp lại những dục vọng thầm kín khó nói.
Nhưng Tư Cảnh Ngọc biết những người bị vẻ đẹp làm cho mê đắm tuyệt đối không bao gồm mình, cô có sự kháng cự cực lớn đối với việc tiếp xúc với người khác. Nếu nghiêm trọng, tâm trạng sẽ cực kỳ suy sụp.
Chỉ là, cô không thể ở lại đây nữa, Alpha về mặt sinh lý sẽ bị Omega hấp dẫn. Bây giờ cô toàn thân nóng ran, tim cũng đập càng lúc càng nhanh.
Đây chính là ma lực của thế giới ABO sao? Hai người rõ ràng không có tình cảm, nhưng lại vì tác dụng của pheromone mà khát khao giống như... Nói thế nào nhỉ, Tư Cảnh Ngọc khẽ cười một tiếng, “khát khao giao phối như dã thú.”
Omega trước mặt tuy cực kỳ chán ghét nguyên chủ, nhưng vẫn bị pheromone thúc đẩy, làn da trắng như tuyết ửng hồng, khuôn mặt cao quý lạnh lùng bị tình dục xâm chiếm, vẻ mặt đau khổ và dày vò.
Thật là hoang đường, Tư Cảnh Ngọc nhíu chặt mày, ánh mắt càng lúc càng lạnh.
Cô lập tức quyết định rời khỏi sân thượng này trước, nhưng phát hiện cửa ra đã bị khóa trái.
Rồi nhớ lại chủ nhân của thân thể này trong truyện, để cưỡng ép đánh dấu Liễu Phạm, đã ra lệnh cho người của biệt thự này khóa trái cửa, không được mở cửa trong vòng ba ngày.
Quả nhiên, Tư Cảnh Ngọc bước tới dùng hết sức cũng không mở được cửa, cô hít sâu một hơi, nhìn lại toàn bộ sân thượng, ép mình phải bình tĩnh.
Cô gọi điện thoại cho bệnh viện, nhưng nơi này nằm ở vùng ngoại ô, xe cứu thương nhanh nhất cũng phải một tiếng sau mới tới.
Mà Liễu Phạm có lẽ không đợi được lâu như vậy, Tư Cảnh Ngọc không phải là Omega, càng không hiểu biết về thế giới ABO này, nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt đau khổ bị đè nén và thất thần của Liễu Phạm lúc này cũng có thể thấy nàng khó chịu đến mức nào.
Omega trong kỳ phát tình không chỉ cơ thể yếu đuối bất lực, mà về mặt tâm lý cũng cực kỳ phụ thuộc và cần Alpha của mình.
Cho nên Tư Cảnh Ngọc trong truyện sau khi hạ thuốc, thừa lúc người ta gặp nguy, vĩnh viễn đánh dấu Liễu Phạm, khiến Liễu Phạm rơi vào đau khổ địa ngục.
Nhưng Tư Cảnh Ngọc hiểu rõ mình không phải là Alpha chính hiệu của Liễu Phạm, cũng không muốn làm Alpha của Liễu Phạm.
Tư Cảnh Ngọc nhớ bạn mình hỏi nếu cô xuyên sách thì sẽ làm gì, cô trả lời đương nhiên là về nhà.
Cô thật sự không muốn có quá nhiều ràng buộc với người khác, đặc biệt là với người trong truyện.
Thế giới khác nhau, không nên ép buộc hòa nhập.
Mắng thầm nguyên chủ một tiếng cặn bã, Tư Cảnh Ngọc xắn tay áo sơ mi trắng lên, bước về phía góc sân thượng.
Ở góc sân thượng đặt rất nhiều ống nghiệm, cốc đong và các loại thuốc.
Tư Cảnh Ngọc biết nguyên chủ dùng những thứ này để điều chế thuốc ép Omega tiến vào kỳ phát tình.
Loại thuốc này gây tổn hại cực lớn cho cơ thể Omega, sau đó Liễu Phạm mắc chứng rối loạn pheromone, kỳ phát tình hỗn loạn và kéo dài đến mười ngày, sự nghiệp diễn xuất từng bị đình trệ.
Dường như vì nguyên chủ chỉ là Alpha cấp C, nồng độ pheromone thấp đến đáng thương, rất khó dùng pheromone để áp chế Omega có cấp độ cao hơn mình.
Cho nên mới nghĩ ra cách hạ tiện vô lương tâm như dùng thuốc.
Ở đó chắc cũng có thuốc điều chế thuốc ức chế chuyên dụng cho Omega, Tư Cảnh Ngọc xoay người kéo chăn mỏng đắp cho Liễu Phạm, nhanh chóng bước đến bên bàn thí nghiệm.
Dựa theo ký ức vụn vặt của nguyên chủ, sử dụng kiến thức chuyên ngành y sinh của mình, Tư Cảnh Ngọc quyết định thử xem có thể điều chế thuốc ức chế cho Liễu Phạm hay không.
Cô miễn cưỡng kiềm chế ảnh hưởng của pheromone Liễu Phạm đối với mình, cố gắng bỏ qua cảm giác càng lúc càng suy yếu, gắng gượng điều chế thuốc thử.
Cho đến khi sau lưng dán lên một cơ thể mềm mại không xương, ấm áp thơm tho.
“Tư Cảnh Ngọc, bắt được cô rồi.”