Nói xong, Trì Yến Thù hất tay khỏi cằm y, quay người bỏ đi. Đi được hai bước, gã đột nhiên dừng lại, lạnh lùng buông một câu:
“Nhớ kỹ, đây là tao dạy dỗ mày.”
Lâm Thanh Đường nằm sấp trên nền đất lạnh lẽo, hổn hển thở dốc. Sắc mặt y tái nhợt, mồ hôi chảy dọc thái dương, làm ướt vạt áo, nhòe đi tầm mắt.
Y co người lại, cắn chặt môi, hàm răng trắng ngà hằn sâu trên bờ môi đầy đặn.
Đối với một người thường xuyên bị thương như y mà nói, chút thương tích này thực ra chẳng đáng là gì. Nhưng những ký ức và kịch bản vừa tiếp nhận trong đầu vẫn khiến y khẽ nhíu mày.
Lâm Mộc Tuyết là đám mây trong sạch trên trời, còn Lâm Thanh Đường chỉ là bùn nhơ dưới đất. Y là đứa con riêng vừa được cha của nữ chính nhận về.
Đối với những công tử tiểu thư nhà giàu này, thứ khiến họ ghê tởm nhất chính là những đứa con riêng tuy mang cùng dòng máu nhưng lại bẩn thỉu và hèn mọn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play