Tần Cố nghiến chặt răng mới không ném bùa sét vào mặt ông ta.
Nhưng thực sự nhịn không nổi, hắn lạnh lùng cười khẩy, mỉa mai: “Ông muốn trả ân tình thì liên quan gì đến Tiểu Bắc? Người ta muốn mắt, thì ông móc mắt mình ra đi!”
Từ nhỏ đến lớn, dù có hỗn với trưởng bối, hắn cũng chưa bao giờ nói lời nào vô lễ như vậy, nhưng hôm nay thật sự là nhịn không nổi nữa.
La Tự Khôn cười nhạt đi vài phần, không hài lòng nói: “Khốn Khốn, sao con lại có thể nói chuyện với sư thúc như vậy? Hơn nữa, Trâu Na cần là mắt âm dương, ta đâu có.”
“Đừng gọi tôi như thế, ông không xứng.” Tần Cố đã nổi giận, hắn kéo Nguyễn Bắc ra sau lưng, lạnh lùng nhìn ba người trước mặt với biểu cảm khác nhau: “Muốn động vào Tiểu Bắc, trừ khi tôi chết.”
Nguyễn Bắc ló đầu ra từ sau lưng Tần Cố, giận dỗi nói: “Tôi không sợ các người nữa, dám động vào tôi, tôi đập nát đầu các người!”
Cậu trừng mắt nhìn Lục Tư Viễn, cái tên rác rưởi này còn muốn lấy mắt của cậu, lần trước ném vào thùng rác mà còn nhẹ tay quá.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT