Nguyễn Bắc nằm trong lòng Tần Cố, đôi mắt đau nhói từng đợt, rõ ràng đã gần hai mươi năm trôi qua, nhưng nỗi đau mang theo từ ký ức vẫn dai dẳng không nguôi.
Lòng bàn tay ấm áp của Tần Cố phủ nhẹ lên mắt cậu, hơi nóng từ da thịt xoa dịu nỗi đau, Nguyễn Bắc dụi nhẹ vào tay hắn, mơ hồ cảm thấy cơn đau dần dần tan biến.
“Sao bà ta lại phải phong ấn mắt âm dương của em chứ?” Nguyễn Bắc bối rối không hiểu.
Tần Cố trầm giọng nói: “Đó không phải là mấu chốt, mấu chốt là, tại sao bà ta biết em có đôi mắt âm dương, lại còn biết cách phong ấn nó.”
Đặc biệt là vấn đề đầu tiên, mắt âm dương nếu chỉ nhìn bằng mắt thường thì không thể nhận ra. Trẻ em sinh ra đã có mắt âm dương có thể do vô tình buột miệng mà bị người ta phát hiện, nhưng Tiểu Bắc lúc đó còn quá nhỏ, không thể hiện chút gì khác thường.
Vì vậy, chỉ có thể là Trâu Na có cách đặc biệt để phân biệt mắt âm dương.
 Cụ thể bà ta đã dùng cách gì, Tần Cố không biết, nhưng ít nhất bản thân hắn chưa từng nghe nói đến.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play