Lăng Tinh Trừng bắn ra một ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống, nhưng đáng tiếc Phó Âm chẳng hề đồng cảm, chỉ thấy buồn cười:
"Một tháng kia cậu trải qua liên quan gì đến tôi? Tôi chạy nguyên một vòng từ thôn Lạc Vân về, cậu tự tìm không thấy, giờ lại trách tôi hả?"
"Cút lẹ!" Phó Âm đẩy Lăng Tinh Trừng ra, chỉnh lại vạt áo, trừng hắn một cái đầy ghét bỏ, "Không biết lớn nhỏ, xét ra tôi chính là chú của cậu, tôn trọng chút đi."
Phó Âm, Lận Hoài Trần và Ôn Tuần là cùng thế hệ, còn Lăng Tinh Trừng thì cùng thế hệ với Ngu An.
Cha mẹ Lăng Tinh Trừng mất sớm, chỉ còn lại hắn và chị gái. Nhìn cảnh ấy, mấy người bạn của Phó Âm thấy thương đứa nhỏ, mỗi người một tay lo liệu giúp đỡ, chớp mắt cái mà nhóc con ngày nào đã lớn to tướng như vậy rồi.
Phó Âm liếc nhìn Lăng Tinh Trừng – cái bản mặt sắc sảo, phóng khoáng, cộng thêm mái tóc đỏ chói lọi kia – bĩu môi một cái, lẩm bẩm: “Càng lớn càng không đáng yêu.”
Hai người cãi nhau ngay khu vực sảnh lớn, khiến không ít kẻ quyền quý phải liếc nhìn. Có người nhận ra Phó Âm và Lăng Tinh Trừng, chỉ dám che miệng cười trộm, ghé tai đồng bọn bàn tán vài câu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play