Ngay từ đầu, Giang Linh cũng không ngờ người kia lại là Thế tử Định Viễn hầu. Sau này, khi thân phận thật sự của Chiêm Nhạc Chương dần được sáng tỏ, cộng thêm thời gian điều trị cho hắn, tận mắt chứng kiến cách hai người họ ở bên nhau, trong lòng Giang Linh dần dần hình thành một suy đoán.
“Ta từng nói, khi nào thời cơ tới thì sẽ kể cho ngươi nghe, hiện tại chính là lúc đó. Huynh ấy là người rất tốt. Trước kia chỉ vì ngại thân phận khó nói rõ, nhưng bây giờ thì không cần lo lắng nữa.” Chiêm Nhạc Chương thừa nhận.
Khi suy đoán trong lòng được xác thực, Giang Linh không khỏi trợn tròn mắt: “Nhưng ta thấy thế tử không giống kiểu người sẽ làm chuyện như thế ở bên ngoài.”
Ấn tượng đầu tiên của Giang Linh về Thế tử Định Viễn hầu là một người nghiêm cẩn, giữ lễ nghi. Sau khi tiếp xúc nhiều hơn, y càng hiểu rõ, hắn không hề là người lỗ mãng. Dù nhìn thế nào, y cũng không thể tưởng tượng nổi Chiêm Cảnh Diệu sẽ là người lén lút cùng Chiêm Nhạc Chương làm chuyện như vậy bên ngoài.
“Lúc đó tình huống có chút đặc biệt. Là ta ép huynh ấy đến mức không còn cách nào khác, nên huynh ấy mới không màng mọi chuyện, không màng địa điểm.” Chiêm Nhạc Chương khẽ cười, ánh mắt có phần xa xăm. Thời gian trôi qua đã nhiều năm, giờ nhớ lại, lại có cảm giác như đã là chuyện kiếp trước.
Khi ấy, hắn biết thời gian của mình không còn nhiều, nên với nhiều chuyện đã chẳng còn bận tâm. Thứ duy nhất khiến hắn cảm thấy còn chút lạc thú chính là Chiêm Cảnh Diệu, người duy nhất chân thành đối tốt với hắn.
Hắn đã làm rất nhiều chuyện lớn mật, như thể muốn thiêu đốt phần sinh mệnh còn sót lại một cách trọn vẹn. Không màng lễ nghi, không sợ tai tiếng, vì hắn biết thời gian chẳng còn bao lâu, chi bằng cứ sống trọn một lần cho thỏa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play