“Cảm Ứng môn.... Thiên Nữ Đồng Chương...!”

Ánh mắt bình thản ban đầu của nữ tử sững sờ, rồi lập tức trở nên hơi nhàm chán.

“Lại sợ hãi rồi?”

“Đầu lĩnh, chúng ta nhiều như vậy sợ cái gì, ai thèm để ý nàng là Cảm Ứng môn hay không phải Cảm Ứng môn gì đó chứ, ra tay!”

Trợ thủ của tráng hán không thèm để ý, vung tay lên.

Cạch!

Cùng lúc đó, cung nỏ phía sau tuần bổ ào ào nâng lên, nhắm bắn, chuẩn bị.

Nhưng nhanh hơn bọn họ là một loạt những cây kim vàng cực kỳ nhỏ.

Xì xì xì xì!

Hơn mười cây kim vàng nhờ vào ánh trăng vô thanh vô thức chui vào trán tất cả những người có mặt trước một bước.

Tất cả quan binh tuần tra bỗng dưng bất động, cứng đờ tại chỗ.

Tuần bổ duy nhất tránh được một chút vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc là một cao thủ tam phẩm, lúc này đang che rất chặt mặt phải của mình.

Hắn tránh được cái trán, nhưng không tránh được gò má.

Một cơn tê dại lan ra từ khuôn mặt, nhanh chóng bao phủ toàn bộ cơ thể hắn.

Phù phù.

Tuần bổ ngã khuỵu xuống đất, há miệng muốn phát ra âm thanh.

Tầm nhìn của hắn bắt đầu mờ đi, chính mình vất vả lắm mới leo lên được vị trí này.

Nhưng bây giờ....

Hắn nghĩ về thê tử đang đợi ở nhà với bữa cơm nóng hổi, hắn nhớ về đứa con trai đã hẹn cùng nhau dạy thư pháp vào buổi sáng.

Trong mắt hắn lộ ra vẻ cực kỳ không đành lòng...

“Không đành lòng sao...”

Đột nhiên, một đôi giày bó màu trắng bạc của nữ tử bước tới chỗ hắn.

“Thu hoạch ngoài ý muốn.” Giọng nói của nữ tử phảng phất truyền đến.

Tuần bổ bỗng nhiên cảm thấy trong miệng mát lạnh, như thể có thứ gì đó mát lạnh đang chảy vào người.

Cảm giác tê dại trên gương mặt hắn bắt đầu giảm đi nhanh chóng khi thứ đó chảy vào.

Trong lúc mờ mịt, hắn nhìn thấy khuôn mặt cứng đờ như đeo mặt nạ của nữ tử.

Người đã cứu hắn chính là cao thủ Hắc Bảng, Thiên Nữ Đồng Chương, hung danh cực lớn trong Cảm Ứng môn.

*

*

*

Đêm khuya trong phòng.

Trương Vinh Phương trở về phòng, lúc này mới từ từ thở hắt ra một hơi dài nhẹ nhõm.

Hắn chạm vào cánh tay phải của mình, nhát đao cuối cùng, hắn sử dụng sức mạnh của năng lực phá hạn Súc Bộ Trọng Sơn.

Quả thật đã thoáng cái chặt đứt những ngón tay ngăn cản và đầu của Khai Sơn đạo nhân.

Nhưng dù sao thì đối phương cũng đã từng là lục phẩm.

Cho dù là hắn ngồi xổm đợi rất lâu, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, thừa dịp Khai Sơn đạo nhân say rượu mất thăng bằng trong nháy mắt đánh lén.

Nhưng vẫn bị thương...

Dựa vào ánh đèn, Trương Vinh Phương chuyển động cánh tay phải của mình, cảm thấy cả cánh tay chỉ cần hơi nhúc nhích sẽ đau.

Hắn kéo quần áo lên thì thấy cánh tay, cổ tay và khuỷu tay đều bị sưng tấy.

Da của bàn tay cầm dao găm máu thịt be bét.

‘Xem ra mặc dù mình dùng võ công phá hạn lên tứ phẩm, nhưng xét về sức mạnh tuyệt đối trên người thì vẫn kém xa Khai Sơn đạo nhân kia.’

Lúc Khai Sơn đạo nhân sắp chết, liều mạng hết sức để né lưỡi dao găm.

Chỉ vậy thôi mà đã gây cho hắn tổn thương lớn như vậy.

Phải biết, lúc trước giao thủ, bởi vì có dao găm nên Khai Sơn đạo nhân không dám dùng cứng đối cứng với hắn.

Nói cách khác, nếu không có dao găm, không có mượn lợi thế thân pháp dung hợp cùng âm thầm đánh lén, Trương Vinh Phương công bằng giao thủ với Khai Sơn đạo nhân. Trong vòng chưa đầy mười chiêu, hắn sẽ bị đánh chết ngay tại chỗ.

Mặc dù lục phẩm bị suy yếu, nhưng thực lực hoàn toàn không phải bây giờ hắn có thể so sánh...

Nghĩ đến đây, Trương Vinh Phương thở dài thườn thượt.

Lần ám sát này đã khiến hắn hiểu ra vấn đề của chính mình.

Đó là tốc độ tăng, nhưng sức mạnh vẫn kém xa lắm. Nếu gặp phải một cao thủ cũng mang theo binh khí.

Một kẻ tạp hợp tứ phẩm như hắn, có lẽ khả năng cao sẽ không đánh lại một võ giả tu luyện đến tứ phẩm chân chính.

“Hơn nữa... nữ tử vừa gặp lúc nãy...” Không hiểu sao, Trương Vinh Phương cảm thấy nữ tử này hơi kỳ lạ.

Nhưng dù sao cũng chỉ là một người qua đường mà thôi, trong nháy mắt đã bị hắn quăng ra sau đầu.

Sáng sớm hôm sau.

Một đoàn quan binh đến từ quan nha đã đến Minh Kính Cung từ rất sớm để điều tra.

Trương Vinh Phương vừa dậy kết thúc tiết học buổi sáng, chuẩn bị thay phiên tuần tra, liền bị gọi đến hỏi thăm tình hình.

Ban đầu, hắn nghĩ bọn họ đến điều tra vì cái chết của Tuần Chiếu phòng.

Trước khi bị dò hỏi đã chuẩn bị tâm lý.

Nhưng không ngờ là các quan binh dò hỏi không chỉ là chuyện Khai Sơn đạo nhân chủ Tuần Chiếu phòng, mà trọng điểm tập trung dò hỏi là đêm qua có nhìn thấy một nữ tử giống như đeo mặt nạ không.

Trương Vinh Phương đương nhiên trả lời không.

Quan binh đến nhanh, đi cũng nhanh.

Ngay sau đó, tin tức chủ Tuần Chiếu Phòng Khai Sơn bị giết cũng được lan truyền.

Người nhà của Khai Sơn đến thu thập di vật, từng người một vừa khóc vừa kêu trời trách đất, hai mắt sưng đỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play