“Được, biết rồi.” Khai Sơn đạo nhân biết vị trí này của mình cũng là dựa vào Từ gia mới có thể ngồi vững vàng, cũng chỉ có thể đáp ứng ngay.
Lão ta lấy một phần danh sách ra từ trong ngăn kéo, tìm được tên Liêu Dũng cuối cùng trong đó, dùng bút than nặng nề gạch một đường.
Sau đó một lần nữa ghi thêm tên Trương Ảnh trong văn thư.
*
*
*
Màn đêm buông xuống.
Bên trong phòng đệ tử Minh Kính Cung.
Trương Vinh Phương đứng trên bãi đất trống ở trước cửa phòng mình, ngửa đầu nhìn trăng sáng ở phía xa.
Hắn nghĩ đến sư phụ Trương Hiên, sư huynh Trương Tân Thái, không biết hôm nay như thế nào.
Trừ tỷ tỷ Trương Vinh Du của nguyên thân ra, hẳn chỉ có vẻn vẹn sư phụ Trương Hiên và sư tỷ Triệu Đại Thông là hắn có thể cảm nhận được một tia tình người ấm áp.
Mà hôm nay đến Đàm Dương này, hắn chưa quen cuộc sống nơi đây, lại trở thành một người cô đơn...
“Mới tới?”
Một nữ tử trẻ tuổi bưng chậu gỗ lấy nước bên cạnh đang tò mò nhìn sang bên này.
“Chỗ cách vách bên cạnh ta đã rất lâu rồi không có người ở, hôm nay đột nhiên có hành lý chuyển đến, mãi cho đến lúc này mới biết vị sư đệ này tới.”
Nàng kia cười nói, hình như tính cách tương đối sáng sủa hướng ngoại.
“Tại hạ Hạ Dung Dung, người địa phương ở Đàm Dương. Sau này sẽ ở gần làm hàng xóm rồi, mời chiếu cố nhiều hơn.”
“Trương Ảnh, tới từ huyện Hoa Tân, gặp qua Hạ sư tỷ.” Trương Vinh Phương chắp tay nói.
Hắn mượn ánh trăng đánh giá Hạ Dung Dung, đối phương ở bên trong đạo cung này, rõ ràng ở trong phòng đệ tử, nhưng lại không mặc đạo bào. Có chút kỳ quái.
“Rất thắc mắc tại sao ta không mặc đạo bào sao?” Hạ Dung Dung cười nói.
Dung mạo nàng không kém, mày kiếm mặt trái xoan, hai mắt sáng ngời trong suốt, hợp với một thân thắt lưng quần dài màu trắng, lộ ra vẻ tươi đẹp.
Bắt mắt nhất vẫn là một đầu tóc dài đen nhánh thả ở sau lưng, rũ xuống bên hông, buộc giữa tóc một sợi tơ màu trắng.
“Là có chút kỳ quái.” Trương Vinh Phương không phủ nhận.
“Ở bên trong Minh Kính Cung, trừ người đảm nhiệm chức vụ ra, hoặc là ngày lễ, nghi thức cố định, ngày thường thì có thể không mặc đạo bào.” Hạ Dung Dung giải thích.
“Có phải trên đường ngươi tới đây cũng thấy không ít khôn đạo không mặc đạo bào như thế hay không?”
Trương Vinh Phương sửng sốt, ngay sau đó nhớ lại, thật đúng là vậy.
“Thì ra là như vậy, đa tạ sư tỷ giải thích nghi hoặc.”
“Không khách khí.” Hạ Dung Dung lặng lẽ đánh giá nam tử trước mắt.
Thân hình cường tráng và đường cong cơ bắp hình giọt nước thế kia, trong mắt hiện lên không ít thắc mắc.
“Sư đệ mới đến Đàm Dương, còn chưa đi dạo hết chỗ này đúng không? Nếu không ngày mai ta dẫn ngươi đi dạo xung quanh nhé? Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.” Nàng đề nghị.
“Ách... Làm sao không biết xấu hổ như thế được?” Trương Vinh Phương có hơi không thích ứng được sự nồng nhiệt của đối phương.
Hắn chưa bao giờ gặp phải người khác phái quá nhiệt tâm như vậy, trong thời gian ngắn có chút không biết đáp lại như thế nào.
“Không có gì phải ngại. Ngươi cũng đã gọi ta một tiếng sư tỷ, thuận tiện giúp chút ít cũng là phải làm.”
Hạ Dung Dung cười nói.
“Sư đệ tới nơi này từ huyện Hoa Tân, là chuyển tịch tới đây sao?”
“Ừ, dù sao Đàm Dương cũng là đại thành, cơ hội phát triển sẽ có rất nhiều, trưởng bối ta nhờ người tìm nhân tình, an bài ta tới đây.” Trương Vinh Phương gật đầu.
“Nhiều cơ hội thì nhiều. Chẳng qua cạnh tranh cũng rất kịch liệt. Người giỏi trẻ tuổi các nơi cũng chen chúc đến đại thành.
Đàm Dương là phủ thành, cũng như thế.
Ở địa phương này, những đệ tử hai mươi ba tuổi trở xuống như chúng ta, sau khi tiến vào đạo cung, nếu như không thể tiến vào nhị phẩm trong vòng năm năm, cũng chỉ có thể được an bài đi nhậm chức ở phụ cận trong huyện.” Nụ cười trên mặt Hạ Dung Dung thu lại chút ít, thở dài nói.
“Không thể đi văn tu sao?” Trương Vinh Phương cau mày.
“Văn tu khó hơn. Chen chúc người nhiều hơn. Nhân số võ tu chúng ta ít hơn so với văn tu nhiều lắm. Cánh cửa thuần văn tu thấp, lại không hao tổn tiền như chúng ta, hiển nhiên người luyện cũng nhiều.”
Hạ Dung Dung thở dài nói.
“Đúng rồi, sư đệ tới nơi này, hẳn là còn chưa tìm được phần công việc nào đúng không?”
“Công việc? Này là ý gì? Không phải có thể tạm giữ chức sao?” Trương Vinh Phương nghi ngờ.
“Đệ tử văn tu võ tu trong Minh Kính Cung cộng dồn lại có hơn ba trăm người, đâu ra nhiều chức vụ tạm giữ chức như vậy? Hơn nữa chút tiền tạm giữ chức trong nội môn làm sao đủ, không đi tìm việc kiếm tiền, thì mỗi tháng ngay cả cung tiền cũng chưa đóng nổi.” Hạ Dung Dung kinh ngạc nói.
“Chẳng lẽ là ngay cả chuyện này mà ngươi cũng không biết?”
“... Kính xin sư tỷ nói rõ.” Trương Vinh Phương còn thật sự không biết. Ở Thanh Hòa Cung, chỉ cần là võ tu thì người người đều có tạm giữ chức.