Mà nguyên bộ trọng giáp, Linh đình quy định, chỉ có giữ chức tướng lĩnh trong quân đội mới có tư cách mặc vào.

Trong đạo môn, một ít tăng nhân đạo nhân giữ chức võ tướng không hề thiếu.

Thế nên thông qua đạo tịch giữ chức trong quân đội, sau đó nhận được tư cách mặc giáp mới là chính đạo.

Hơn nữa, cố hết sức leo lên địa vị cao, nắm giữ nhiều tài nguyên quyền thế hơn thì mới có thể nhận được tích lũy thuộc tính, mới có thể tiếp xúc đến càng nhiều võ học thượng thừa hơn.

Khác với võ học phẩm chất thấp, võ học thượng thừa không có người cầm tay chỉ bảo, sai một tí thôi đều có thể sẽ kém cả ngàn dặm.

Đây không phải thu thập võ học bí tịch là hữu dụng đâu.

Không chần chờ nữa.

Trương Vinh Phương tìm đúng điện Linh Quan, bước nhanh vào trong đó.

So với điện Thần Tài và điện Huyền Tâm, dòng người ở điện Linh Quan thưa thớt, giữa cửa lớn và tượng thần có đặt một cái lôi đài hình vuông.

Lôi đài cao một mét, dùng từng thanh gỗ tròn để xây thành, bốn phía có cột gỗ bao sắt và da lông động vật.

Phía bên phải lôi đài, một lão đạo chính ngồi dựa vào bên tường ngủ gà ngủ gật. Hai tên đạo sĩ đang nhỏ giọng nói chuyện phiếm.

Một người trong đó nhìn thấy Trương Vinh Phương vào cửa, vội vàng đứng lên.

"Vị sư huynh này, có phải là có chuyện?"

"Tại hạ đến đây xác định đẳng cấp." Trương Vinh Phương nói thẳng.

Cho tới bây giờ, phù pháp Phá Hạn của hắn có Nhạc Hình Phù và Triều Khí Phù, trước định Nhất Phẩm đã, sau đó chờ một thời gian rồi lại xác định đẳng cấp Nhị Phẩm cũng không thành vấn đề.

Xác định đẳng cấp xong, là có thể đi Thiên Hộ sở giữ chức. Như vậy coi như là có viên chức, mặc dù chỉ là viên chức cấp thấp nhất nhưng đây là khởi đầu.

"Xác định đẳng cấp à." Đạo sĩ đó gật đầu, theo thói quen, hắn ta xoay người chạy ra phía sau tượng thần.

Không bao lâu sau, hắn ta mang theo một đạo nhân trung niên hai mắt lờ mờ mông lung đi ra.

Đạo nhân trung niên kia lấy sức dưới chân lên lôi đài, vẫy tay với Trương Vinh Phương.

"Định mấy phẩm?"

"Nhất Phẩm." Trương Vinh Phương trả lời, tiến lên phía trước nhảy lên lôi đài theo.

"Phí xác định đẳng cấp mười lượng, lát nhớ đưa trước." Trung niên đạo nhân nhắc nhở.

"Vâng."

"Bao nhiêu tuổi?"

"Mười bảy."

"Luyện võ đã bao lâu rồi?"

"Một năm rưỡi."

"Ha ha." Đạo nhân trung niên cười, lười nói lời vô ích.

Nhìn vết chai trên tay tiểu tử đối diện, không khổ luyện năm năm trở lên thì cơ bản là không được như thế. Với cái đó mà còn không thấy ngại nói một năm rưỡi lên Nhất Phẩm, chém gió thì cũng đừng có quá đáng như thế chứ.

Chả có tính chân thật nào cả, người khác cũng sẽ không tin.

Về phần số tuổi, ngươi nói bao nhiêu tuổi thì là bấy nhiêu đi, mình vui vẻ là tốt rồi.

Hắn ta cũng lười hỏi lại, Nhất Phẩm không có cơ sở mười năm khổ luyện thì đừng hòng nghĩ gì nữa, chớ nói là chi phí của các loại dược liệu và thức ăn bổ khí huyết kia chứ.

Một lát sau, Trương Vinh Phương đi ra điện Linh Quan, trong tay có thêm một phần công văn chứng thực Nhất Phẩm, bên trên có dấu ấn của người làm chứng.

Mà trả thêm mười lượng bạc.

Đến tận đây, trên người hắn chỉ còn lại có năm lượng bạc cuối cùng thôi...

Vì các loại chi tiêu trên đường, hắn không để lại chút tiền thừa nào cả.

Chẳng qua có công văn Nhất Phẩm rồi, hắn có thể trực tiếp đi Thiên Hộ sở giữ chức nhận bổng lộc.

Đến lúc đó nếu như có thể lấy được thực thiếu, thì càng có thể mò được tiền bạc.

Dù sao, bây giờ hắn là Trương Ảnh người Bắc, mà không phải Trương Vinh Phương Man Nho.

*

Trong Tuần Chiếu phòng.

Chủ phòng Khai Sơn đạo nhân nghiêng chân đặt ở trên bàn, trên mặt đậy một cái mũ tròn, đang ngủ gật.

Cộc cộc cộc.

Bỗng bàn bị gõ vang.

Khai Sơn đạo nhân tháo mũ xuống, híp mắt nhìn người trước mặt.

"Từ Đào? Có việc gì thế?"

Người đến là chấp sự liêu phòng Từ Đào.

"Giúp ta nhét một người." Từ Đào đưa qua một cái công văn."Ta nhớ bên ngươi vừa lúc thiếu hai nhân thủ đúng không?"

"Đã bổ sung đủ rồi." Khai Sơn ngáp một cái.

"Hai người bổ sung đủ là ai thế?"

"Từ Thành Kinh và Liêu Dũng."

“Liêu Dũng có tư cách? Không phải Tuần Chiếu phòng thấp nhất phải là nhất phẩm sao?” Từ Đào nhíu mày.

“Miễn cưỡng có, đây không phải là sắp đến Nhập Phẩm rồi sao? Thật ra thì ta cũng đang do dự, có nên thu hay không.” Khai Sơn tỉnh táo lại, cẩn thận hồi đáp.

Tất cả mọi người muốn vào Tuần Chiếu phòng, chủ yếu là bởi vì bên này có thể đề cử danh sách tạm giữ chức cho Thiên Hộ Sở và Tập Hiền viện.

Phần lớn người đến Tuần Chiếu cũng là vì muốn mượn nhờ sân khấu này, sau đó đi vào quan trường.

“Bỏ tên của Liêu Dũng ra, thêm người của ta.” Từ Đào đưa văn thư qua nói.

“Này... Không phù hợp quy củ thì sao?”

Khai Sơn đạo nhân có chút do dự, Liêu Dũng cũng đã tặng lão ta không ít tiền.

“Làm theo lời ta bảo là được. Trả nhân tình.” Từ Đào không nhịn được nói.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play