Mạnh Tư Kỳ nhẹ nhàng nuốt nước bọt, quay sang nhìn Triệu Lôi Đình với vẻ mặt ngỡ ngàng giống nhau. Chỉ có Phùng Thiếu Dân vẫn giữ được sự bình tĩnh, ông ấy hỏi: “Cái chân của ông là do cậu ta đánh à?”
"Thấp khớp." Hứa Mạnh Khôn lớn tiếng phản bác: “Tôi nói là thấp khớp, cái thằng nhãi kia nó không có bản lĩnh đó.”
Rõ ràng là do Hứa Lượng đánh nhưng lại nói là thấp khớp. Mạnh Tư Kỳ hiểu rằng có lẽ đây là chút tôn nghiêm cuối cùng của Hứa Mạnh Khôn. Dù bị đứa con riêng mà ông ta nuôi nấng bạo hành, ông ta vẫn muốn giữ lại chút tôn nghiêm trước dân làng, nói với tất cả mọi người rằng đó là do thấp khớp.
Ông ta đã từng ức hiếp Ngô Nguyệt Như và Hứa Lượng nhưng lại cho rằng đó là điều mà ông ta nên làm vì Ngô Nguyệt Như đã làm ông ta tổn thương. Thế nhưng ông ta lại muốn giữ chút tôn nghiêm của mình ở thị trấn, duy trì hình ảnh của một người chồng và người bố, thật mâu thuẫn và bi thương.
Trên đường về, tâm trạng của Mạnh Tư Kỳ rất nặng nề. Cô nhận ra rằng những người từng có liên hệ với nhà máy dệt đều có cuộc sống thật bi thương, số phận đều gặp nhiều gian truân, từ Đinh Thiến, Hạ Tố Lan, Tôn Viên Viên đến Hứa Lượng, Ngô Nguyệt Như, Hứa Mạnh Khôn và cả Long Thiện Văn.
Chính nhà máy dệt đã như một nhà tù giam cầm cuộc sống của họ khiến họ mãi mãi không thoát ra được.
Mạnh Tư Kỳ cảm thấy chuyến đi này là có giá trị, ít nhất là cô đã có thêm nhiều chứng cứ khi phác thảo về Hứa Lượng nhưng để định tội Hứa Lượng thì vẫn thiếu chứng cứ quan trọng nhất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play