Hứa Mạnh Khôn chỉ khoảng hơn bốn mươi tuổi, tóc thưa thớt, cơ thể trông khỏe mạnh, da mặt màu đồng, dường như không có bệnh tật gì nhưng rõ ràng ông ta có vấn đề về chân. Đầu gối chân phải nhô lên một cách kỳ lạ, có vẻ như đã bị ngã, không giống bệnh thấp khớp mà bệnh thấp khớp thì người bệnh uống rượu chỉ làm bệnh thêm nặng.
Phùng Thiếu Dân khẽ cúi người, đưa ra thẻ cảnh sát: “Ông là bố của Hứa Lượng phải không? Chúng tôi là người của cục thành phố, đến đây để tìm hiểu vài chuyện.”
Sự nghiêm nghị trên khuôn mặt Hứa Mạnh Khôn xuất hiện một tia ngạc nhiên: “Hứa Lượng phạm tội rồi sao?”
“Hứa Lượng có liên quan đến một vụ giết người nhưng hiện tại vẫn chỉ là nghi phạm. Chúng tôi sẽ điều tra công bằng để làm rõ nghi ngờ này nên mong ông hợp tác với chúng tôi.”
Sau khi nghe câu này, Mạnh Tư Kỳ nghĩ rằng ông ta sẽ chủ động hợp tác nhưng vẻ mặt nghiêm túc của ông ta dường như lại có chút nhẹ nhõm, thậm chí có một chút nụ cười thoáng qua.
Theo cô, biểu hiện này có gì đó không đúng. Phùng Thiếu Dân cũng nhận ra điều đó, không lập tức hỏi thêm mà dồn ánh nhìn vào đầu gối tật của Hứa Mạnh Khôn.
Mạnh Tư Kỳ nghĩ rằng thầy cô hẳn đã nhận ra điều gì đó về đầu gối của Hứa Mạnh Khôn và mối liên hệ với Hứa Lượng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT