Phương Bội Như vốn còn có vài phần tư sắc, nhưng trên đường chạy nạn phơi gió phơi nắng, còn thiếu ăn thiếu uống, mấy phần dung nhan của Phương Bội Như đã sớm không thể nhìn.
Hơn nữa từ sau khi mắt không nhìn thấy được, chịu đả kích, lại không chăm chút bản thân, lúc này gào lên trông chẳng khác gì bà điên.
Vương Nhị Cẩu cho tới bây giờ cũng chưa từng có chân tình với Phương Bội Như, trước kia ánh mắt đảo quanh trên người nàng ta, ở trong rừng cây khi dễ nàng ta, đó là bởi vì nàng ta là một cô nương kiện toàn.
Nhưng hiện tại, Phương Bội Như mắt mù, đối với hắn mà nói chính là một phiền toái lớn.
Hắn kỳ thật cũng không muốn phiền toái này.
Nhưng đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Lục Thời Yến, những lời cảnh cáo kia lại vang vọng trong đầu hắn, sau lưng hắn phát lạnh.
Trong lòng hắn hoảng hốt, một tay kéo Phương Bội Như đặt vào trong ngực, làm ra bộ dáng thâm tình, "Như Nương, nàng yên tâm, tuy rằng hiện tại mắt nàng không nhìn thấy, cũng không biết sau này có thể chữa khỏi hay không, nhưng sau này ta sẽ đối xử tốt với hai mẹ con nàng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT