Nguyễn Ninh uống mấy ngụm nước ấm, cố gắng kiềm chế cảm giác buồn nôn trong dạ dày.

Cô vẫn cần tiếp tục đọc bài đăng để nắm thêm thông tin về thế giới bên ngoài, nhưng lần này, cô tuyệt đối không mở mấy tấm hình ghê rợn kia nữa.

Trong suốt hơn 5000 bình luận dưới bài viết, chủ bài – người đã tiên đoán tận thế sẽ xảy ra sau hai tiếng – hoàn toàn im hơi lặng tiếng sau khi đăng bài. Không một lời giải thích, không phản hồi bất kỳ bình luận nào, cứ thế biến mất không dấu vết.

Mọi người thi nhau suy đoán. Có người nghĩ rằng chủ bài chỉ ăn may đoán trúng, giờ sợ bị hỏi tới nên trốn luôn. Cũng có người tin rằng chủ bài là một cao nhân ẩn dật hoặc có năng lực tiên tri, hy vọng người đó có thể ra mặt giúp đỡ.

Có lẽ vì đây là thế giới tiểu thuyết nên mọi thứ đều có thể xảy ra, nhưng rất ít người nghĩ đến khả năng chủ bài là người trọng sinh hoặc xuyên không. Hầu như không ai đề cập đến giả thuyết đó, dường như mọi người đều vô thức bỏ qua khả năng này.

Nhưng Nguyễn Ninh lại có suy nghĩ ngược lại. Cô cảm thấy khả năng lớn nhất là chủ bài đến từ tương lai hoặc từ một thế giới khác.

Ngay cả nam chính cũng là người trọng sinh, vậy thì còn chuyện gì là không thể xảy ra nữa chứ?

 

---

Tối đến, Nguyễn Ninh không dám bật đèn lớn trong nhà, chỉ dám dùng một chiếc đèn bàn nhỏ trong phòng ngủ. Cô kéo kín rèm cửa, không để ánh sáng lọt ra ngoài, tránh bị người khác phát hiện cô vẫn còn ở đây.

Trước khi ngủ, nhân lúc nước vẫn chưa bị cắt, cô tranh thủ tắm nước ấm, thả vào bồn vài cánh hoa hồng để thư giãn.

Nhưng đêm nay, giấc ngủ của cô lại vô cùng bất an.

Lúc đầu, cô mơ thấy mình biến thành một con hamster. Công việc yêu thích nhất là tích trữ lương thực, mỗi ngày đều dùng hai cái móng vuốt lông xù nhỏ xíu để chuyển đồ ăn từ chỗ này sang chỗ khác, làm hoài không biết mệt.

Sau đó, giấc mơ lại thay đổi. Cô nhìn thấy bố mẹ – những người đã qua đời từ lâu. Họ đứng giữa một không gian trắng xóa, khuôn mặt hiền hòa, dịu dàng dặn dò cô phải tự chăm sóc bản thân thật tốt.

Nguyễn Ninh muốn chạy đến bên họ, nhưng dù cô có cố gắng thế nào, khoảng cách giữa họ vẫn không hề rút ngắn.

“Ba, mẹ! Đừng đi mà ——”

Giật mình tỉnh giấc, cô thở hổn hển, tim đập loạn nhịp.

Vô thức đưa tay lau khóe mắt, Nguyễn Ninh cảm nhận được vài giọt nước mắt còn sót lại trên gương mặt mình. Cô hơi sững sờ, mất một lúc mới hoàn hồn.

Mơ thấy cha mẹ thì có thể hiểu được, nhưng sao lại mơ mình biến thành hamster chứ?

Lẽ nào ban ngày nghĩ gì, ban đêm liền mơ thấy cái đó?

Mới ngày thứ hai của tận thế mà cô đã có dấu hiệu khủng hoảng lương thực rồi sao?

Giấc mơ quá chân thực khiến cô không còn buồn ngủ. Dù mới hơn 6 giờ sáng, Nguyễn Ninh vẫn quyết định rời giường, tranh thủ rèn luyện một chút. Nếu thể lực quá yếu, chạy không nổi mà bị zombie đuổi kịp thì đúng là chết oan.

Nhưng ngay khi nhìn vào gương, cô lập tức sững người.

“Chuyện này... là sao đây?!”

Dưới khóe mắt phải của cô, không biết từ khi nào lại xuất hiện một nốt ruồi lệ.

Trước đây, cô và chủ thể ban đầu của cơ thể này đều mang phong cách trong sáng, thuần khiết. Vậy mà chỉ vì một nốt ruồi bé xíu, gương mặt cô bỗng trở nên sắc sảo hơn, quyến rũ hơn, đôi mắt cũng thêm phần cuốn hút.

Ban đầu, cô còn tưởng mình vẫn chưa tỉnh ngủ, nhìn nhầm nên đưa tay lau thử. Không ngờ chỉ chạm nhẹ một chút, làn da ở khóe mắt đã đỏ lên, trông y như sắp khóc.

Mà càng đỏ, lại càng khiến người khác có cảm giác mong manh, dễ tổn thương đến mức làm người ta muốn phạm tội…

“...”

Tại sao cô lại trở nên yếu ớt thế này chứ?!

Từ nhỏ đến lớn, dù không phải kiểu chịu khổ giỏi giang, nhưng cô cũng chưa bao giờ thấy mình mong manh đến mức chỉ chạm nhẹ đã đỏ cả lên thế này.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play