Cố Diệc Thừa đã để ý đến chậu hoa trong tay Nguyễn Ninh ngay từ lúc cô lên xe. Dù biết đây là quà của một cô bé chỉ mới mười tuổi, nhưng khi thấy cô ôm chặt chậu hoa với vẻ trân trọng và vui vẻ như vậy, anh vẫn có chút cảm giác khó tả. Không biết là do ghen tị với chậu hoa hay với người tặng nó nữa.
“Ninh Ninh, em cứ ôm mãi thế làm gì? Đặt xuống sàn xe là được rồi.”
Nguyễn Ninh không nhận ra ẩn ý trong lời anh, chỉ lắc đầu:
“Không sao đâu anh, em không mệt. Chậu hoa này cũng không nặng lắm. Hơn nữa, nếu đặt xuống sàn xe, lỡ xe xóc nảy làm nó đổ thì sao.”
Quà người khác tặng, cô không thể tùy tiện để lung tung được. Cô còn định mang nó về đặt ở ban công biệt thự để chăm sóc. Chỉ tiếc là hoa vẫn còn sống nên không thể bỏ vào không gian được, nếu không cô cũng chẳng phải lo lắng thế này. Cũng may Vu Y Y đã rửa sạch chậu hoa, cô không sợ bị bẩn quần áo khi ôm nó.
Cố Diệc Thừa cười khẽ, bất đắc dĩ nói:
“Vậy để anh tìm dây thừng cố định nó lại cho em nhé.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play