Chưa đến 5 giờ sáng, Nguyễn Ninh đã tỉnh dậy đúng giờ.
Lúc này, trời vẫn còn mờ tối, mặt trời chưa ló dạng. Cô nhanh chóng rửa mặt, ăn qua loa một cái bánh mì, uống thêm bình sữa chua, rồi tranh thủ lên đường.
Để đảm bảo an toàn, trước khi đi, cô không quên gom hết những đồ có giá trị trong căn hộ bỏ vào không gian. Nếu lỡ có chuyện gì khiến cô không thể quay lại, thì ít nhất cũng không tiếc số vật tư này. Không gian của cô rộng rãi, thiếu gì chỗ mà phải tiếc!
Về chuyện không gian chỉ nhận đồ đắt tiền, cô cũng đã nghĩ ra cách giải quyết. Chỉ cần bỏ vật tư vào một cái vali trước, sau đó thu cả vali vào không gian, thế là xong!
Hơn nữa, lấy đồ ra cũng đơn giản hơn tưởng tượng. Không cần lôi cả cái vali ra, chỉ cần nghĩ đến món đồ mình muốn, nó sẽ xuất hiện ngay bên cạnh.
Nguyễn Ninh nghĩ bụng, có cơ hội thì nên mạo hiểm một chuyến vào trung tâm thành phố, đến các cửa hàng xa xỉ hoặc đại lý nội thất cao cấp, gom thêm một ít đồ quý để làm "vật chứa" trong không gian.
Nhưng chuyện này không vội.
Từ khi mạt thế bắt đầu, mọi người chỉ lo tìm thức ăn, chứ ít ai quan tâm đến hàng hiệu hay đồ xa xỉ.
Khi cơn đói ập đến, một chiếc bánh mì còn đáng giá hơn cả túi xách hàng hiệu!
Nếu không nhờ có cái không gian "sang chảnh" này, cô cũng chẳng ngu dại mà mò vào trung tâm thành phố, liều mạng chỉ để lấy mấy món đồ vô dụng trong mạt thế.
Sau khi khóa cửa, cô nhẹ nhàng bước ra hành lang.
Thang máy quá ồn, không thể dùng, thế nên cô chọn đi cầu thang bộ.
May mắn là suốt dọc đường không gặp con zombie nào.
Cứ thế, từ tầng 9, cô an toàn đi xuống tầng 1.
Cửa chính của khu chung cư vẫn còn nguyên vẹn, không bị phá hỏng.
Thấy vậy, Nguyễn Ninh thở phào nhẹ nhõm. Cửa vẫn còn nguyên nghĩa là tình hình trong khu chung cư vẫn ổn, không tệ như cô tưởng.
Nhưng ngay khi bước ra khỏi cửa chính, nhìn thấy cảnh tượng ngoài kia, cô vẫn không khỏi hít một hơi lạnh.
Đường phố hỗn loạn, đèn đường bị giật đổ, kính vỡ vương vãi khắp nơi. Bồn hoa ven đường còn sót lại những vết máu khô, chứng tỏ nơi này đã từng xảy ra một trận chiến giữa con người và zombie.
Nhớ đến những bức ảnh chụp zombie cắn xé con người mà cô từng xem trước đó, Nguyễn Ninh siết chặt cây gậy bóng chày, cơ thể căng cứng, từng bước đi thật cẩn thận.
Siêu thị mà cô định đến chỉ cách khoảng 200m.
Nguyễn Ninh dáng người nhỏ nhắn, trước đây còn từng học múa, nên bước chân rất nhẹ. Mỗi lần thấy có gì không ổn, cô lập tức nép người trốn ngay. Vì vậy, dù mất nhiều thời gian hơn dự tính, nhưng cô vẫn an toàn đến được cửa siêu thị.
Cửa chính mở toang, tủ kính vỡ nát.
Có vẻ đã có người đến đây trước, hoặc hiện tại vẫn còn người bên trong.
Hoặc là... zombie?
Nghĩ đến khả năng đó, Nguyễn Ninh nhíu mày, cảnh giác cao độ.
Cô bước chậm rãi vào, mắt liên tục đảo quanh quan sát.
Siêu thị này không lớn, chỉ khoảng mấy chục mét vuông, các dãy kệ hàng cũng không quá cao. Cô lướt mắt một vòng, nhưng không thấy người cũng chẳng có zombie nào.
Thậm chí, cả bà chủ siêu thị mà cô từng mua đồ cũng không thấy đâu.