Nguyễn Ninh tuy có chút bất ngờ khi nghe chuyện này, nhưng vì Chu Ngọc chủ động nhắc đến nên cô cũng chỉ tiện miệng hỏi tên người đó, chứ không quá để tâm.
Dù sao, cô cũng không nhớ mình (hoặc đúng hơn là nguyên chủ) có người bạn nào thân thiết trong lớp. Nguyên chủ vốn nhút nhát, ít nói, lại là học sinh chuyển trường, gần như chưa từng giao tiếp nhiều với bạn cùng lớp.
Huống hồ, dù có từng quen biết đi chăng nữa, thì với Nguyễn Ninh, người đó cũng chẳng khác gì người xa lạ. Cô đâu phải nguyên chủ, nên không thể tự nhiên mà có tình cảm đặc biệt gì với người này. Cô cũng chẳng rảnh để vì một chút tình nghĩa bạn cùng lớp mà chăm sóc hay lo lắng cho một người xa lạ.
Nhưng điều làm cô tò mò là vì sao Chu Ngọc lại chủ động mang người này vào căn cứ? Nguyễn Ninh không muốn vô duyên vô cớ mắc nợ ai cả. Nếu người này thực sự là bạn học cũ của nguyên chủ, và đã được Chu Ngọc giúp vào căn cứ, vậy thì cô cùng lắm có thể giúp trả lại số vật tư ban đầu để bù vào. Ngoài ra, chẳng có lý do gì để cô phải giúp thêm cả.
Cô không hề ngu ngốc.
Từ trưa hôm qua đến giờ, đây mới chỉ là lần thứ hai cô gặp Chu Ngọc. Nếu nói hai người có quan hệ thân thiết đến mức chỉ vì một cái danh "bạn cùng lớp" mà cô phải giúp đỡ một người xa lạ, thì đúng là chuyện hoang đường. Điều khiến cô bận tâm hơn chính là: Chu Ngọc rốt cuộc có ý đồ gì mà lại tỏ ra nhiệt tình như vậy?
Trong lúc Nguyễn Ninh đang suy nghĩ, Chu Ngọc đã lên tiếng: “Cô ấy nói tên là Trần Dĩnh Nhi, cùng lớp với cô ở trường S Nhất Trung, năm cuối cấp.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT