Tuy dì Mãn ước gì Phó Tịch Xuyên chẳng làm gì ngoài chuyện chuyên tâm vun đắp tình cảm với Lâm Song Ngữ, nhưng sáng hôm sau anh vẫn phải đi làm.
Lâm Song Ngữ thì rảnh rang, ăn sáng xong liền chơi với mèo một lúc, cố giúp nó nhanh chóng thích nghi với cái tên mới.
Con mèo này là một đứa háu ăn chính hiệu, chỉ cần có ai phát ra tiếng xé túi hoặc lắc lắc túi ni-lông là nó lập tức từ bất cứ đâu lao ra như tên bắn.
Vì vậy mỗi lần, Lâm Song Ngữ đều sẽ gọi một tiếng “Viên Viên”, rồi mới lắc lắc túi nhựa đựng đồ ăn vặt của nó — như vậy nó sẽ nhanh chóng hiểu rằng “Viên Viên” chính là đang gọi nó.
Lâm Song Ngữ càng nhìn Viên Viên càng thấy yêu, đợi nó ăn xong đồ ăn vặt thì không nhịn được mà bế nó lên, đặt lên đùi, xoa hai cái lên cái đầu mềm mềm của nó.
Viên Viên chớp chớp mắt nhìn vào túi snack mà Lâm Song Ngữ đặt trên bàn, xác định lần cho ăn này đã kết thúc, nó khẽ cụng đầu vào tay Lâm Song Ngữ, sau đó bắt đầu hít ngửi lung tung trên tay và đùi cậu.
Khi nó đưa mũi ngửi đến chỗ bụng nhô lên của Lâm Song Ngữ, như thể đang xác nhận điều gì đó, lại hít hít vài cái rồi phát ra tiếng “meo~” mềm mại.
Lâm Song Ngữ ngạc nhiên: “Mày cảm nhận được trong này có em bé à?”
Viên Viên kêu một tiếng “meo~” đầy nũng nịu, còn dùng đầu nhẹ nhàng cụng cụng vào bụng cậu.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT