Dung nhan Thanh Cát cứ thế phơi bày trước mọi người.
Những giọt mưa mịn lướt qua gò má nàng, hàng mi dài rũ xuống, nàng lặng lẽ ngồi đó.
Tình cảnh này hoàn toàn vượt ngoài những gì nàng được dạy, nàng không biết với tính cách của tiểu nương tử Hạ Hầu, lúc này nàng nên làm gì.
Thế là nàng chỉ biết cúi đầu, im lặng không đáp.
Lúc này Mạc Kinh Hy bước lên, giọng rất kiềm chế: “Ninh vương điện hạ, ý này là gì?”
Tay thon dài Ninh vương nắm chuôi kiếm bên hông, chẳng buồn liếc Mạc Kinh Hy một cái, càng không thèm để ý.
Mạc Kinh Hy bị phớt lờ, nhất thời có chút lúng túng, môi hắn mím chặt, nhìn chằm chằm Ninh vương.
Nhưng lúc này Ninh vương lại nhìn thẳng về phía Thanh Cát.
Thanh Cát có thể cảm nhận ro ràng được ánh mắt hắn đầy hứng thú quan sát, không có chút kính trọng với tiểu nương tử Hạ Hầu, cũng chẳng có ý đối đãi tử tế với vị vương phi tương lai.
Hắn là Ninh vương điện hạ, từ trước đến nay luôn thế, trên đời này chẳng có gì hắn coi trọng.
Qua màn sương mưa mờ ảo, hắn giơ tay, ra lệnh: “Lại đây.”
Giọng điệu ra lệnh không cho phản kháng như gọi một con thú cưng hắn nuôi.
La ma ma bên cạnh vẫn cúi đầu, Mạc Kinh Hy nhíu mày nhưng không nói gì.
Thế là Thanh Cát đứng dậy, bước xuống xe ngựa.
Trên quan đạo, thu thể nằm ngổn ngang, máu hòa vào sương mưa và những mảnh vỡ từng lộng lẫy của xe ngựa.
Mắt Thanh Cát không nhìn ngang, giữ phong thái của tiểu nương tử Hạ Hầu, bước trên mặt đường ẩm ướt, đi về phía Ninh vương.
Nàng mặc trường y gấm xanh biếc, tóc đen vấn cao, bước trong mưa khói mịt mờ, thanh tú độc nhất, thân hình như ngọc băng tạc thành.
Mạc Kinh Hy nhìn bóng lưng mảnh mai của Thanh Cát, tay giấu trong ống tay áo bất giác siết chặt.
Lúc này Thanh Cát đã đến trước mặt Ninh vương điện hạ.
Vô số lần nàng lặng lẽ đứng sau lưng hắn.
Cũng vô số lần, nàng cầm lưỡi dao mỏng lấy thân che chắn cho hắn.
Nàng là một con dao, một cái bóng, là số Ba Mươi Bảy vô danh trong bóng tối, cũng là Thanh Cát được đặt tên qua loa.
Nàng chưa từng nghĩ có ngày mình phải đứng trước mặt hắn, đối diện sự ngạo mạn lạnh lùng, đối diện sự quyết đoán sát phạt của hắn.
Lúc này Ninh vương trông cao ngạo thon dài, lạnh lùng quý phái.
Nàng hơi ngẩng mặt, nhìn vào đôi mắt mà trước đây nàng không dám nhìn thẳng rồi nói: “Không biết điện hạ phá xe của thiếp, gọi thiếp xuống xe là có gì phân phó?”
Ninh vương cúi mắt nhìn Thanh Cát, da nàng trắng hơn tuyết, đôi mắt đen như ngâm trong nước, là mỹ nhân hiếm có trên đời.
Mỹ nhân như vậy cũng đang nhìn hắn, dáng vẻ cúi thấp, nhưng ánh mắt lại có ý đối đầu.
Hắn quan sát mỹ nhân này rồi bất chợt nhếch môi: “Nữ nhi Hạ Hầu gia quả nhiên được nuôi dưỡng như nước.”
Giọng điệu có chút cợt nhả, mang ý trêu đùa.
Thanh Cát nghe vậy khẽ cười.
Hắn đúng là giỏi, một câu đã lập tức đắc tội cả Hạ Hầu gia.
Hắn không nghĩ đến mục đích của cuộc hôn sự do thiên tử ban sao? Chẳng phải hắn luôn coi trọng đại sự sao? Sao giờ chỉ một cuộc liên hôn lại thế này.
Thế là nàng quan sát hắn, khẽ nhếch môi cười, nói: “Phong thái điện hạ như ngọc, nhan sắc kiều diễm, xem ra nhi tử tôn thất hoàng gia được nuôi dưỡng thật xuất sắc.”
Trước sự trêu chọc mang tính phản kích rõ ràng của Thanh Cát, Ninh vương bất ngờ, đôi mắt đen nhìn nàng đầy ý cười rồi bật cười khàn khàn: “Tốt lắm, cả hai ta đều ngưỡng mộ nhau, vừa gặp đã yêu, xem ra là lương duyên trời ban.”
Nói xong hắn giơ tay, lòng bàn tay lật lại, khớp tay mạnh mẽ đã nắm lấy tay nàng như gọng sắt, không cho từ chối.
Cảm nhận được lực đạo và hơi ấm của Ninh vương trong khoảnh khắc, Thanh Cát thoáng cứng người.
Nàng cũng không ngờ Ninh vương đột nhiên làm vậy. Tay nàng có vết chai do luyện tập lâu năm, mấy ngày nay dưỡng cẩn thận, đã mờ đi nhiều, nhưng vẫn khác tay quý nữ được nuôi trong khuê phòng.
May mà Ninh vương không phát hiện điều bất thường, thậm chí với sự cứng người của nàng, hắn chỉ nghĩ nàng bị dọa.
Hắn khẽ cười, giọng dịu dàng, mắt đen bình thản nhưng lời nói lại mang ý răn đe: “Có lẽ trước đây nàng là thiên kim được nuông chiều, nhưng từ hôm nay nàng là Ninh vương phi. Đã là Ninh vương phi thì phải có dáng vẻ của Ninh vương phi.”
Sắc mặt Mạc Kinh Hy bên cạnh khó coi, Mạnh ma ma định nói gì đó nhưng hai người nhìn nhau, đều kiềm chế.
Ninh vương đang dạy dỗ vị vương phi tương lai của hắn, đây là sỉ nhục thể diện Hạ Hầu gia, nhưng lúc này Tây Uyên như hùm sói vây quanh, họ thực sự không thể nói gì.
Kỳ thực lần đưa dâu này, đáng lẽ do trưởng công tử Hạ Hầu gia - Hạ Hầu Chỉ Lan, nhưng đội đưa dâu mới đi chưa lâu, Hạ Hầu Chỉ Lan mắc phong hàn, phải dừng ở trạm dịch.
Theo lý, Hạ Hầu Chỉ Lan hoặc Mạc Kinh Hy nên nhanh chóng báo tin về, tìm người thay thế đưa dâu, nhưng không hiểu sao, đến giờ Hạ Hầu gia chưa phái ai nên giờ chỉ có Mạc Kinh Hy đưa dâu.
Mạc Kinh Hy là đại quản sự được Hạ Hầu gia trọng dụng, trước người thường có thể hô mưa gọi gió, nhưng trước hoàng thất ngang hàng hoặc cao hơn Hạ Hầu gia, hắn chỉ là quản sự, họ ngoài, chưa đủ tư cách nói chuyện trước mặt Ninh vương.
Sự phớt lờ vừa nãy của Ninh vương đã thể hiện thái độ của hắn với Mạc Kinh Hy.
Lúc này Ninh vương cúi đầu, hỏi Thanh Cát: “Biết cưỡi ngựa không?”
Thanh Cát nhìn Ninh vương, hắn nói câu này với nụ cười dịu dàng nhưng trong nụ cười lại mang uy áp không cho từ chối.
Hắn xưa nay độc tôn, giờ dĩ nhiên không cho phép vương phi của hắn nói không.
Thế là nàng đón ánh mắt hắn, khẽ cười: “Không biết.”
Dường như Ninh vương nhìn thấu chút tâm tư của nàng nhưng hắn không để tâm, chỉ cười trừ.
Hắn nắm tay nàng bằng những ngón tay mạnh mẽ, bao dung nói: “Không sao, nàng có thể chung một ngựa cùng bổn vương.”
Nói rồi hắn tự mình đỡ eo Thanh Cát, gần như nửa ôm nàng, sau đó thân hình vọt lên, lướt nghiêng qua ngàn sợi mưa.
Giữa lụa là tung bay, Thanh Cát lặng lẽ kiềm chế phản xạ bản năng từ bao năm huấn luyện.
May mà tất cả chỉ trong nháy mắt mà thôi, Ninh vương đã ôm nàng đáp xuống lưng ngựa.
Tấm áo gấm Ngư Du rộng lớn bao lấy Thanh Cát, sau lưng nàng dán chặt vào lồng ngực rắn chắc của Ninh vương.
Hơi thở thuộc về chủ nhân cũ bao trùm Thanh Cát khiến nàng hơi khó thở.
Như nhận ra sự căng thẳng của nàng, Ninh vương cúi đầu bên tai nàng: “Nương tử Hạ Hầu gia lại sợ đến thế sao?”
Thanh Cát nghe vậy ép mình giơ tay, nắm lấy cánh tay rắn rỏi của hắn.
Nàng mở miệng, giọng thấp mềm: “Có điện hạ che chở, thiếp không sợ.”
Ninh vương nghe lời này, rõ ràng khá hài lòng.
Hắn ôm eo thon của nàng: “Tốt lắm, ta không thích mấy cái gọi là thiên kim khuê các, õng õng ẹo ẹo, chẳng thú vị gì.”
Hắn nói câu này, giọng vẫn dịu dàng.
Nói xong, hắn khẽ nghiêng đầu, trong gió mưa lất phất, môi mỏng chậm rãi thốt một chữ: “Giết.”
Chữ “giết” sắc bén như cắt vàng đứt ngọc vừa hạ, ngựa của hắn đã lao vút đi.
Móng ngựa dồn dập đạp trên quan đạo ướt át, gió thổi áo mưa vang tiếng phần phật, mưa mịn rơi trên tóc Thanh Cát.
Thanh Cát nghe sau lưng vang lên tiếng đao kiếm, kèm theo những tiếng kêu thảm đột ngột.
Đám sát thủ Tây Uyên, xác định có đi không về.
Trời dần tối, vì mưa, trên quan đạo chẳng có bao người, chỉ thỉnh thoảng có nông dân đánh xe bò chậm rãi đi bên đường.
Ngựa của Ninh vương thong thả chạy trên quan đạo ẩm ướt, phía sau là ba mươi sáu kỵ thân vệ vương phủ được huấn luyện tinh nhuệ.
Tiếng vó ngựa ẩm ướt khiến nông dân bên đường lộ vẻ hoảng sợ, vội tránh đi.
Giữa sự xóc nảy của ngựa, Thanh Cát cảm nhận được thứ gì đó đeo bên hông hắn, va vào nàng từng nhịp, mang lại cảm giác tỉnh táo rõ rệt.
Thanh Cát nhanh chóng nhận ra, đó là phù bài của Ninh vương.
Phù bài khắc rồng mạ vàng, một khi xuất hiện, có thể điều động ba mươi vạn quân Vũ Ninh, đương nhiên cũng khiến mọi ám vệ Thiên Ảnh Các cúi đầu vâng lệnh.
Đó là phù bài Thanh Cát từng quỳ bái trung thành.
Giờ phù bài ấy dán vào sau eo nàng, cách một lớp áo gấm mỏng, in lên da thịt nàng.
Với Thanh Cát, điều này hơi khổ sở, cũng có chút mới mẻ.
Trong cảm xúc kỳ lạ này, nàng nhớ lại mọi chuyện vừa rồi.
Nàng hiểu đằng sau hành động ngông cuồng của Ninh vương thực ra có lý do. Hắn đa nghi, nghi ngờ đến mức không tin tưởng Hạ Hầu gia liên hôn với mình. Vì thế khi gặp sát thủ Tây Uyên, hắn dứt khoát một kiếm chém xe ngựa.
Hắn muốn liên hôn, hắn muốn nương tử Hạ Hầu, nhưng những ma ma, nha hoàn, hộ vệ đi kèm thì hắn không cần.
Hành động này thực sự trái lễ, vì đó là đội đưa dâu, không phải bán nữ nhi.
Nhưng Ninh vương là người như thế, nàng chẳng bất ngờ.
Thực ra thoát khỏi La ma ma và Mạc Kinh Hy, Thanh Cát lại thích. Dù sao họ là người giám sát nàng, ai muốn ngày nào cũng bị một đôi mắt âm thầm nhìn chằm chằm?
Nhưng—
Nếu họ bị đuổi đi hoàn toàn, ai đưa nàng khoản bạc thứ hai, thứ ba?
Người khác thì thôi, nhưng Mạc Kinh Hy cho bạc, nàng phải tìm cách giữ lại.
Hoặc La ma ma cũng được, bà ta không giống ma ma thường, chắc có thể giúp nàng liên lạc đòi tiền.
Nàng đang nghĩ vậy, Ninh vương đã đưa Thanh Cát đến một trạm dịch.
Đến trạm dịch đã có vệ binh chờ sẵn. Ninh vương dẫn Thanh Cát, giữa đám vệ binh vây quanh, bước vào trạm.
Trạm dịch này gọi là trạm dịch nhưng giống một phủ đệ hơn. Bước vào thấy đình đài ao sen, lối hoa rực rỡ, trong viện treo đèn lồng, ánh sáng dịu dàng lấp lánh trong đêm mưa mịt mờ.
Đến trước phòng, Ninh vương nghiêng mặt nhìn Thanh Cát, nói: “Hôm nay nghỉ ở trạm dịch, mai vương phủ đến đón dâu.”
Thanh Cát nghe vậy, hỏi: “Điện hạ nói… chỉ để thiếp ở đây một mình?”
Ninh vương: “Nàng cứ yên tâm, giờ đã vào địa giới Vũ Ninh, xem kẻ nào không có mắt dám tìm chết.”
Lời này toát ra sát khí, không ngăn nổi.
Thanh Cát cúi mắt, dịu dàng nói: “Đương nhiên thiếp nghe điện hạ sắp xếp, nhưng những tùy tùng, nô bộc, nha hoàn thiếp mang từ nhà, còn hộ vệ, xin hỏi điện hạ, giờ họ đâu?”
Ninh vương: “Đã mời họ về rồi.”
Hắn dùng chữ “mời”, lời lẽ khách sáo, ai không biết còn tưởng hắn mời trà tiễn họ đi đàng hoàng.
Hắn xưa nay chẳng nói lý, nàng đã quen thuận theo.
Nhưng giờ nàng phải tranh luận với vị chủ nhân không biết lý này: “Điện hạ, đó đều là người thiếp quen dùng. Nếu không có họ, thiếp không quen, huống chi đó là của hồi môn của thiếp.”
Ninh vương chẳng để tâm: “Không quen cũng phải quen. Còn của hồi môn không cần cũng được, đều là người vô dụng. Đợi nàng gả qua, bổn vương sẽ sắp xếp người tốt hơn cho nàng.”
Thanh Cát: “Nhưng—”
Ninh vương ngắt lời: “Hạ Hầu gia các nàng cũng là thế gia trăm năm, chẳng phải gia quy nghiêm khắc sao? Sao, đạo lý tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu cũng không hiểu?”
Hắn nhìn nàng, như cười như không: “Hay nữ nhi Hạ Hầu gia ngay cả điều này cũng không biết, có cần bổn vương gọi ma ma trong cung đến dạy nàng không?”
Thanh Cát nghe lời này, nàng hiểu, nếu là Hạ Hầu Kiến Tuyết thật e là tức chết rồi.
Thế gia đại tộc coi trọng thanh danh nhất, gặp vị chủ nhân chẳng theo lễ pháp thế này, không tức đến trợn mắt sao.
Cũng may là nàng, nàng chẳng tính toán, cũng sẽ không để tâm, hắn nói gì cũng được.
Dù hắn mắng cả Hạ Hầu gia chết hết, cũng được.
Tuy nhiên, giờ làm nữ nhi Hạ Hầu gia, nàng vẫn phải bảo vệ tôn nghiêm của Hạ Hầu gia, ít nhất cũng nên vùng vẫy đôi ba câu cho ra dáng chứ?
Thế là nàng nghiêm nghị mở lời: “Điện hạ, hôn sự giữa Hạ Hầu gia và điện hạ là do thiên tử ban, điện hạ đã cùng Hạ Hầu gia kết mối lương duyên—”
Lời chưa dứt, nàng đột nhiên nghe ngoài kia vang lên một tiếng gió, âm thanh khác hẳn bình thường, sắc nhọn chói tai.
Nàng lập tức ngậm miệng, một chữ cũng không thốt nổi.
Âm thanh ngoài kia quá quen thuộc.
Đó là các chủ Thiên Ảnh Các, Diệp Mẫn.
Người duy nhất trên đời này ngoài nàng, biết mặt thật của số Ba Mươi Bảy Thiên Ảnh Các.
Nếu để Diệp Mẫn thấy bộ dạng nàng bây giờ—
Thanh Cát lập tức chẳng muốn tranh giành gì với Ninh vương nữa, liên quan gì đến nàng! Hạ Hầu gia bị mắng chết cũng là chuyện của họ!
Nàng chỉ muốn lập tức quay đầu vào phòng! Trốn đi!
Nhưng… cũng không thể quá đột ngột, Ninh vương sẽ sinh nghi.
Lúc này, thoang thoảng mùi hương lá thông truyền đến, khiến da đầu Thanh Cát như muốn nổ tung.
Mùi này nàng quá quen thuộc.
Diệp Mẫn đã đến, hắn ở ngay ngoài cửa!