Tương truyền cao sĩ Trần Thuyên lão tổ đông du từng đến núi Tùy Vân, thấy nơi đây có núi xanh tầng tầng, phong cảnh hữu tình, suối nước nóng mây mù lượn lờ, từng khen rằng đây chính là tiên cảnh.

Từ đó suối nước nóng Tùy Vân mang danh mỹ miều, các quan to đều thích tìm một suối nước nóng tự nhiên ở núi Tùy Vân, xây biệt uyển để cư ngụ.

Rõ ràng chủ nhân của Mạc Kinh Hy cũng có một biệt uyển như thế.

Giờ Thanh Cát đang tận hưởng một dòng suối nước nóng xoáy, hơi lưu huỳnh nhàn nhạt từ trên cao chảy xuống, tạo thành xoáy nước bao lấy cơ thể nàng, khiến sự mệt mỏi cả người nàng như được gột rửa.

Nàng ra vẻ nhàn tản, nhưng âm thầm vận công, cảm nhận nội khí chậm rãi lưu chuyển trong cơ thể.

Từ khi độc tố xâm nhập, nội lực nàng luôn tắc nghẽn, nếu cố vận lực sẽ có cảm giác đau âm ỉ. Nay ngâm trong suối nước nóng lưu huỳnh, cảm giác đau nhức dường như dịu đi.

Xem ra quả nhiên có ích.

Nhưng tất nhiên Thanh Cát cũng hiểu, độc này của mình không dễ giải như vậy, cần từ từ điều dưỡng.

Nếu có ít đan dược thượng hạng bổ trợ, nàng cẩn thận điều dưỡng, có lẽ gấp đôi hiệu quả.

Nếu mười vạn lượng bạc vào tay, nàng có thể mua dược liệu quý hiếm, tự luyện đan dược điều dưỡng cơ thể.

Nghĩ vậy, ngoài cửa sổ đã đầy sao trời.

Giữa tiết xuân lạnh, hơi nóng trong suối bốc lên, mây mù lượn lờ.

Thanh Cát mặc y phục xong bước ra khỏi hồ suối.

Lúc này đúng đêm trăng sáng, màn đêm xanh trong suốt, vài khóm trúc trên núi cao tạo bóng mờ lấp loáng trên nền trời.

Ngay ngoài cửa sổ, Mạc Kinh Hy ngồi trước bàn, một bình rượu, quần áo đen, một mình uống dưới ánh trăng sao.

Khi nghe thấy động tĩnh, hắn chậm rãi ngẩng lên nhìn sang.

Gió núi thổi qua, bóng trúc lay động, luồng gió mang theo hơi thở thanh lạnh của trúc lùa qua tay áo rộng của nữ tử. Lụa trắng tung bay, bóng dáng ấy phong hoa tuyệt thế.

Ánh mắt hắn dừng trên mặt Thanh Cát.

Nàng rất đẹp, đẹp thoát tục, rực rỡ như sao trăng – đẹp như tiểu nương tử.

Đương nhiên Thanh Cát cảm nhận được sự khác lạ của Mạc Kinh Hy, nhưng nàng không để tâm, tự bước đến trước bàn ngồi xuống.

Ánh mắt Mạc Kinh Hy từ đầu đến cuối không rời khỏi mặt nàng: “Giống, rất giống, giống cực kỳ.”

Hắn nói một hơi ba chữ “giống”.

Thanh Cát tự lấy bình rượu sứ trắng, rót cho mình một chén.

Giữa hương rượu tràn ngập, Thanh Cát nói: “Vậy tiểu nương tử nhà ngài chắc đẹp lắm nhỉ.”

Mạc Kinh Hy nghe vậy ngẩn ra rồi bật cười: “Đây là cô vòng vo khen mình à?”

Nhưng Thanh Cát lại rất nghiêm túc: “Ta chỉ quan sát ánh mắt người khác nhìn ta, rồi nghiêm túc đưa ra kết luận, ta chắc chắn là mỹ nhân hiếm có trên đời.”

Nàng cười nói: “Dĩ nhiên tiểu nương tử nhà ngài cũng thế.”

Mạc Kinh Hy càng cười to hơn, trong lúc cười, hắn lấy ra một cuộn tranh, đưa cho Thanh Cát: “Đây là chân dung tiểu nương tử nhà ta, cô có thể xem thử.”

Thanh Cát nhận cuộn tranh.

Nàng là ám vệ, học tạp nhiều thứ, sau bốn năm bên Ninh vương, tất nhiên kiến thức càng rộng. Ví dụ như giấy bức tranh chân dung này, nàng vừa nhìn đã nhận ra là giấy Trừng Tâm Đường, giấy này cứng sạch như ngọc, mỏng nhẹ bóng loáng, nhưng giá đắt, người thường khó dùng.

Ngoài ra, cách đóng khung cuộn tranh cũng tinh xảo cầu kỳ.

Đến nước này, nàng không khỏi tò mò về thân phận gia đình này.

Mở cuộn tranh, Thanh Cát thấy vẽ một nữ tử khuê các, áo lụa xanh sau mưa, váy hoa vàng điểm kim, ngồi bên cửa sổ, tựa lan can nhìn xa.

Dung mạo quả rất giống khuôn mặt nàng hiện tại.

Nhưng dĩ nhiên, tiểu nương tử này da trắng như tuyết, trắng hơn nàng, trông yếu đuối, dáng vẻ yểu điệu bơ vơ.

Nhưng đương nhiên nhìn hai người giống, nhưng khí chất cách xa vạn dặm.

Mạc Kinh Hy: “Hiện tại diện mạo các hai người không giống hoàn toàn, nhưng cốt tướng của cô rất giống nàng. Nên ta có thể điều dưỡng cô, khiến cô có dung mạo và phong thái như tiểu nương tử nhà ta.”

Thanh Cát: “Nhưng ta nhớ ngài nói, thời gian của chúng ta không nhiều.”

Bảy tám ngày nữa, nàng sẽ bị đưa vào đội ngũ đưa dâu, đi thay thế tiểu nương tử kia.

Mạc Kinh Hy gật đầu: “Đúng, nhưng không sao, đường đưa dâu còn mười ngày nên thời gian mười bảy mười tám ngày là đủ.”

Lúc sau hắn lại hỏi: “Cô biết chữ chứ?”

Thanh Cát: “Biết chữ, nhưng chưa từng đọc thơ văn.”

Mạc Kinh Hy: “Biết chữ là tốt rồi. Từ giờ, mỗi ngày sẽ có ma ma dạy cô quy củ khuê các nhà quyền quý, cũng có tiên sinh dạy cô học thuộc thơ văn tiểu nương tử từng viết. Ta sẽ đích thân kể cô nghe về tình hình thân quyến, bằng hữu nhà ta, tránh để cô lộ tẩy.”

Thanh Cát gật đầu: “Ừ, ngài sắp xếp là được.”

Mạc Kinh Hy: “Còn phải dạy cô nghi thái, điều dưỡng cơ thể, chăm sóc da…”

Nói vậy, ánh mắt hắn lại rơi trên mặt Thanh Cát, rồi từ khuôn mặt thanh tú tuyệt mỹ trượt xuống, qua chiếc cổ thon dài—

Lụa mỏng như sương, đêm mờ ảo, xương quai xanh mảnh mai lúc ẩn lúc hiện.

Thanh Cát cảm thấy ánh mắt Mạc Kinh Hy như một con rắn thè lưỡi, nhẹ nhàng liếm láp cơ thể nàng.

Ánh mắt ấy mang cảm xúc khác lạ, u ám, kìm nén khó nói.

Thanh Cát nhấp một ngụm rượu.

Rượu ngửi thì thơm, nhưng nếm lại cay.

Đây là lần đầu Thanh Cát uống rượu.

Ám vệ Thiên Ảnh Các không được phép uống rượu.

Lúc này, Mạc Kinh Hy đột nhiên nói: “Có thể cởi y phục để ta xem cơ thể cô không?”

Thanh Cát ngẩng lên, nhìn vào mắt Mạc Kinh Hy: “Không được.”

Ngón tay thon dài của Mạc Kinh Hy khẽ vuốt ve chén rượu, lạnh nhạt: “Ta phải đảm bảo chắc chắn tuyệt đối, ta không muốn trên người cô có bất kỳ dấu vết nào không giống nữ tử khuê các.”

Thanh Cát bất ngờ trước sự nhạy bén của hắn.

Nàng nói: “Trên người ta có sẹo, là vết roi trong quân doanh, tất nhiên còn vài vết thương khác, mấy cái này chắc che được chứ?”

Mạc Kinh Hy: “Ồ?”

Thanh Cát: “Nếu không được, cũng không sao, ta xuống núi, ngài mời người khác.”

Mạc Kinh Hy nghe vậy đột nhiên cười nhẹ: “Sao cô gấp thế, ta còn chưa nói gì.”

Thanh Cát lười đáp.

Mạc Kinh Hy: “Sẹo thì không sao, để ma ma xem giúp cô đi. Nhà ta có linh dược, mười mấy ngày, dù sẹo sâu thế nào cũng có thể làm mới làn da.”

Thanh Cát nghe đến linh dược, lòng khẽ động.

Nhưng mặt nàng vẫn bình thản, chỉ nói: “Được.”

Thời gian gấp rút, Thanh Cát bắt đầu học quy củ khuê các, được dạy tên thân quyến trong nhà tiểu nương tử, thói quen hàng ngày và đương nhiên cũng bắt đầu học thuộc thơ văn nàng ấy từng làm.

Từ những gì học được, tiểu nương tử này là khuê tú danh môn, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, thơ văn kinh lược đều giỏi.

Giờ nàng chỉ học được chút bề ngoài.

Nhưng Thanh Cát cũng biết, Mạc Kinh Hy đề phòng nàng.

Tên tiểu nương tử, tên thật của người nhà hắn vẫn luôn không tiết lộ với nàng, hiện giờ những gì nàng học đều cẩn thận tránh thông tin cốt lõi.

Dĩ nhiên nếu nàng thay thế để thành thân xong, cuối cùng cũng phải biết. Có vẻ hắn chỉ muốn giữ bí mật đến phút cuối.

Thanh Cát không tò mò thân phận những người này rốt cuộc là gì..

Nàng chỉ quan tâm phu quân kia có trẻ trung tuấn mỹ không. Nếu tuấn mỹ, nàng giả làm khuê tú đại gia, ân ái cùng hắn một trận sau đó kiếm một khoản lớn rồi rời đi, thế nào cũng đáng.

Hơn nữa…

Thanh Cát nghĩ, phu quân nhà quyền quý chắc cũng là nhà quyền quý, nếu đã vậy trong nhà có thể có dược liệu quý hiếm.

Nàng có thể lấy, âm thầm tự điều dưỡng cơ thể, biết đâu giải được độc.

Như thế còn tiết kiệm được bạc của nàng!

Lúc này, quả nhiên Mạc Kinh Hy mang linh dược đến, vậy mà là Thất Hương Băng Cơ Tán.

Thanh Cát hơi bất ngờ.

Phải biết Thất Hương Băng Cơ Tán là bí phương của y tông Nam Chi Dũng, nghe nói có thể thanh nhiệt tán kết, xóa sẹo, dưỡng da, khiến bà lão tám mươi cũng hồi xuân.

Xưa kia thiên tử triệu Nam Chi Dũng vào cung, nhờ ông điều chế Thất Hương Băng Cơ Tán cho quý phi hậu cung, Nam Chi Dũng từ chối. Thiên tử nài nỉ, Nam Chi Dũng mới miễn cưỡng đồng ý.

Nhưng dù thế, ông cũng chỉ làm bảy hộp Thất Hương Băng Cơ Tán, hoàng thất coi bảy hộp Thất Hương Băng Cơ Tán như báu vật, chỉ chia cho quý phi và thân quyến hoàng tộc.

Vậy mà giờ đây, Mạc Kinh Hy lại mang đến cả một hộp Thất Hương Băng Cơ Tán.

Thanh Cát nhìn hộp thuốc, vẻ mặt bình tĩnh: “Đây là gì?”

Mạc Kinh Hy: “Cài này là Thất Hương Băng Cơ Tán, bôi lên chỗ sẹo của cô.”

Hắn cười: “Có thể khiến da cô trắng như tuyết.”

Thanh Cát không hỏi nữa: “Được.”

Nàng biết Thất Hương Băng Cơ Tán là nhờ Ninh vương. Ninh vương có một hộp do hoàng thượng ban thưởng.

Nhưng nàng làm một nữ tử xuất thân quân hộ, đáng lẽ không nên biết Thất Hương Băng Cơ Tán.

Quả nhiên Thất Hương Băng Cơ Tán có chút tác dụng. Ngày đầu dùng, Thanh Cát không cảm thấy gì. Sang ngày thứ hai, da nàng bắt đầu ngứa, bong tróc. Lớp da khô bong ra, dần dần để lộ làn da hồng nhạt bên dưới.

Mạc Kinh Hy nhìn lưng nàng: “Rất tốt.”

Thanh Cát: “Đến lúc ta động phòng, hẳn không sờ thấy dấu vết, nhưng màu sắc sẽ khác da xung quanh.”

Mạc Kinh Hy: “Cũng không sao, cô đừng để hắn thấy.”

Hắn nhàn nhạt: “Cô có thể tỏ ra e thẹn. Một tân nương tử e lệ, dù là trượng phu tân hôn cũng khó thấy da thịt nàng.”

Thanh Cát gật đầu, đồng tình: “Đúng, ta sẽ e thẹn.”

Mạc Kinh Hy ngẩng lên nhìn nàng: “Cô—”

Hắn bất giác cười: “Cô biết e thẹn là gì không?”

Thanh Cát nhìn hắn: “Đương nhiên ta biết.”

Mạc Kinh Hy: “Ví dụ?”

Thanh Cát chớp mắt: “Ngài nhìn ta.”

Mạc Kinh Hy: “Hả?”

Lúc hắn nhìn, đột nhiên phát hiện ánh mắt trong trẻo của nàng trở nên mềm mại, gương mặt trắng ngọc dần ửng hồng.

Nàng khẽ nói: “Mạc tiên sinh, vừa nãy ngài chạm vào lưng ta, ta thực sự rất xấu hổ, ta…”

Nàng muốn nói lại thôi, giọng điệu khác hẳn trước đây, trở nên rất thấp rất mềm, đuôi âm như có móc nhỏ, cào nhẹ lòng người.

Tim Mạc Kinh Hy chấn động mạnh.

Hắn nhìn Thanh Cát không chớp mắt , thậm chí có khoảnh khắc hoảng hốt.

Đôi mắt Thanh Cát lấp lánh như chứa một vũng suối, nàng vô tội nhìn Mạc Kinh Hy: “Sao ngài không nói gì?”

Mạc Kinh Hy giật mình tỉnh ngộ, vội lùi ba bước.

Đôi mắt vốn bình tĩnh của hắn lộ vẻ lúng túng.

Sau đó hắn hít sâu, nhìn Thanh Cát, sắc mặt sắc lạnh: “Cô đang làm gì?”

Thế là vẻ ôn nhu mềm mại của Thanh Cát biến mất, nàng thanh lãnh đạm mạc trở lại.

Ngay cả lời nói cũng như băng vụn mùa xuân, trong trẻo mà lạnh lẽo: “Ta đang đóng vai tiểu nương tử nhà ngài, giống không?”

Mạc Kinh Hy chậm rãi thu lại cảm xúc vừa lộ ra.

Hắn im lặng rất lâu, nhìn nàng chằm chằm, cuối cùng nói: “Giống, quá giống.”

Hắn biết nàng cố ý, nhưng vẫn dễ dàng trúng chiêu.

Nàng rất biết diễn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play