Dưới ánh đèn dịu nhẹ, một người đàn ông cao ráo với bộ âu phục đen gọn gàng đang bước đến. Hắn ta có dáng vẻ điềm tĩnh, khí chất trầm ổn, nét mặt không có chút biểu cảm dư thừa.
Ngụy Lâm chậm rãi đi đến, trên tay cầm ba chiếc hộp được gói cẩn thận bằng giấy nhung đen, dây ruy băng bạc tinh xảo phản chiếu dưới ánh đèn hành lang.
"Đây là quà Giáng Sinh của tiểu thư gửi đến ba vị."
Ngụy Lâm nhẹ giọng nói, đưa từng hộp quà cho mỗi người.
Lam Nhiên khẽ nhướn mày, chậm rãi nhận lấy, sau đó bật cười:
"Giáng sinh qua rồi mới tặng, nói là tặng quà năm mới nghe còn thuận tai.”
Ngụy Lâm không hề tỏ vẻ bối rối, chỉ bình thản đáp lại, giọng điệu có chút đùa cợt xen lẫn thành thật:
“Tiểu thư nhà tôi xưa nay ngoài lạnh trong nóng, hơn nữa sau Giáng sinh mọi người đều đi Pháp nên không kịp tặng.”
Cảnh Thần khẽ cười, đưa tay nhận lấy món quà trước mặt, động tác tao nhã, không nhanh không chậm.
“Vậy thay tôi chuyển lời cảm ơn đến Tiểu Du, nói với em ấy rằng tôi rất trân trọng món quà này.”
Ngụy Lâm gật đầu, sau đó cung kính cúi nhẹ người rồi xoay người rời đi, bóng dáng dần biến mất trong màn đêm.
Ba anh em họ Lam cầm trên tay hộp quà nhỏ, mỗi người một vẻ.
Lam Cảnh Thần mở hộp quà của mình, bên trong là một chiếc bút máy Parker Duofold phiên bản giới hạn, thân bút chạm khắc hoa văn tinh xảo, trên nắp bút còn có dòng chữ được khắc thủ công bằng tiếng Latin:
“Veritas Lux Mea”
Một món quà không quá phô trương, nhưng lại tinh tế đến từng chi tiết.
Lam Cảnh Thần khẽ cười, đôi mắt thâm trầm ánh lên tia ấm áp.
Lam Tịch Dao mở hộp quà của mình,
Còn Lam Nhiên, khi mở hộp quà ra, thứ bên trong khiến anh không nhịn được bật cười.
Một bật lửa Zippo phiên bản giới hạn, thân vỏ làm từ platinum, trên nắp khắc một câu tiếng Anh ngắn gọn:
"Bad habits die hard."
Lam Nhiên: "…"
Món quà này là có ý gì? Nhắc nhở anh bớt hút thuốc lại sao?
Anh bật nắp hộp, ngón tay thon dài xoay nhẹ chiếc bật lửa, ngọn lửa xanh lam bùng lên trong không gian tĩnh lặng, phản chiếu trong đôi mắt đầy ý cười của Lam Nhiên.
"Được rồi, xem như nhóc con này có lòng."
Không giống hai hộp quà còn lại, hộp quà của Lam Tịch Dao có kích thước lớn hơn một chút.
Bên trong là một thiết bị nhỏ có kiểu dáng của một chiếc đồng hồ đeo tay, nhưng tinh xảo hơn rất nhiều.
Tịch Dao nhíu mày, lướt nhẹ ngón tay trên màn hình cảm ứng siêu mỏng, ngay lập tức một dãy số liệu sinh trắc học hiện lên, bao gồm nhịp tim, huyết áp, bão hòa oxy và mức độ căng thẳng của cơ thể.
"Đây là…?"
Đi kèm bên trong là một tấm thiệp viết tay, nét chữ mềm mại tinh tế, trái ngược với tính cách cứng cáp của Tề Du:
"Chúc mừng Giáng sinh, đây là một thiết bị theo dõi sức khỏe mà em đặc biệt chế tác riêng. Nó có khả năng đo nhịp tim chính xác gấp ba lần đồng hồ thông minh thông thường, đồng thời có chế độ cảnh báo khi phát hiện tim đập bất thường hoặc có dấu hiệu stress quá mức. Hy vọng nó có thể giúp ích cho chị trong cuộc sống hằng ngày."
Lam Tịch Dao nhìn chăm chú vào món quà, đáy mắt gợn lên một tầng cảm xúc.
Tề Du không bao giờ tặng những món quà chỉ để tượng trưng, cô bé này từ trước đến nay làm gì cũng có lý do riêng.
Một chiếc máy có thể theo dõi những biến đổi nhỏ nhất của cơ thể, thậm chí có thể phát hiện cơn rối loạn nhịp tim trước khi nó trở thành vấn đề nghiêm trọng…
Một món quà tinh vi, giống như một lớp lá chắn vô hình bảo vệ chủ nhân của nó.
Tịch Dao cười khẽ, vuốt nhẹ chiếc đồng hồ trên cổ tay, khẽ thì thầm:
"Nhóc con này…"
***
Ánh trăng lặng lẽ xuyên qua tấm rèm nhung dày, chiếu rọi lên mặt bàn gỗ lim chạm khắc hoa văn tinh xảo. Trong căn phòng rộng lớn, từng chi tiết đều thể hiện sự xa hoa và quyền lực—từ giá sách chất đầy hồ sơ mật, bộ sưu tập cổ quý hiếm đến những vũ khí sát thương được đặt trang trọng sau lớp kính chống đạn.
Tề Thiên Vũ ngồi tựa vào ghế da đen sau bàn làm việc, ánh mắt sâu thẳm nhìn về màn hình máy tính trước mặt. Từng số liệu, từng báo cáo cứ thế hiện lên nhưng hắn không hề bận tâm—ánh mắt kia, giống như đã nhìn thấu mọi con số trên đó từ trước.
Đột nhiên, một tiếng gõ cửa trầm ổn vang lên.
Hắn khẽ nâng tầm mắt, giọng nói lãnh đạm nhưng mang theo uy nghiêm không thể cãi lại:
"Vào đi."
Cánh cửa mở ra, Ngân Hồ bước vào, thân hình cao lớn vận một bộ vest cắt may hoàn hảo, ánh sáng phản chiếu lên vạt áo làm nổi bật hình xăm diện hồ ẩn hiện nơi cổ tay.
Hắn khẽ cúi đầu, giọng nói kính cẩn nhưng vẫn giữ nguyên nét sắc bén đặc trưng:
"Thiếu gia cho gọi tôi.”
Tề Thiên Vũ tựa lưng vào ghế, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, mỗi nhịp gõ đều có một tiết tấu rõ ràng, như thể đang cân nhắc điều gì đó.
"Dạo gần đây các địa bàn của Tề gia tại Châu Mỹ có gì bất thường không?"
Ngân Hồ thoáng ngẩn ra, sau đó lập tức cúi đầu báo cáo:
"Không có. Mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát. Sòng bạc, hộp đêm, các đấu trường ngầm đều vận hành trơn tru, không có bất cứ dấu hiệu xâm phạm nào từ các thế lực đối địch."
Hắn ngừng một lát, thấy sắc mặt Tề Thiên Vũ vẫn vô cảm như cũ, liền cẩn thận bổ sung:
"Đã có một số hành động thanh trừng từ phía các gia tộc nhỏ, nhưng đều là tranh chấp nội bộ của bọn chúng, không ảnh hưởng đến hệ thống của chúng ta."
Tề Thiên Vũ cười nhạt, nhưng ánh mắt lại chẳng hề có lấy một tia ý cười.
"Không có?"
Giọng nói trầm thấp cất lên, khiến không khí trong phòng thoáng chốc chìm xuống.
Ngân Hồ không dám chủ quan, hắn nhíu mày suy nghĩ, trong đầu lập tức rà soát lại tất cả những báo cáo mà thuộc hạ đã gửi về.
Hắn chắc chắn, không có bất kỳ biến động lớn nào!
Nhưng nếu đã để thiếu gia hỏi đến—vậy có nghĩa, có thứ gì đó hắn đã không nhìn thấy.
"Thiếu gia, có phải có chuyện gì đó mà tôi chưa biết?"
Tề Thiên Vũ không trả lời ngay, anh đẩy máy tính về phía trước.
Ngân Hồ bước lên, nhìn vào màn hình—ánh mắt hắn lập tức trầm xuống.
Trên màn hình là bản sao sắc lệnh mới được ký kết của Tổng thống Mỹ vừa nhậm chức, nội dung không quá dài dòng, nhưng từng câu từng chữ đều sắc bén như dao nhọn cắm thẳng vào nền công nghiệp buôn bán vũ khí.
Hơn ai hết, Ngân Hồ hiểu rõ, Tề gia có thể khống chế hắc đạo từ Châu Âu đến Đông Á, có thể thâu tóm giới cờ bạc Las Vegas, nhưng thứ khiến bọn họ trở thành một đế chế bất khả xâm phạm chính là vũ khí.
Mọi thế lực đứng sau một gia tộc bá chủ đều cần đến vũ khí, mà vũ khí mạnh nhất không phải súng, mà là quyền kiểm soát—Tề gia kiểm soát dòng chảy vũ khí của cả thế giới ngầm, từ súng đạn hạng nhẹ, máy bay chiến đấu, đến tên lửa và cả công nghệ sinh học quân sự.
Bất cứ ai muốn động đến lợi ích này, đều phải trả giá bằng máu.
"Sắc lệnh này… là vừa được ký vài phút trước ạ?"
Tề Thiên Vũ cười nhạt, hắn chống tay lên bàn, ánh mắt sâu như vực thẳm:
"Đây là thông tin bên Đại thống tướng, Tổng thống mới nhậm chức đã bắt tay với một số tập đoàn quốc phòng lớn của Mỹ. Hắn muốn loại bỏ các nhà cung cấp tư nhân như chúng ta, biến thị trường này thành độc quyền của chính phủ."
Chính phủ chưa bao giờ dám công khai đối đầu với những thế lực như Tề gia. Nếu họ muốn kiểm soát việc buôn bán vũ khí, thì chứng tỏ họ đã có một nước cờ riêng.
Trùng hợp thật.
Ngân Hồ nắm chặt tay, ánh mắt lạnh đi vài phần.
"Nói cách khác, chính phủ muốn trực tiếp kiểm soát thị trường vũ khí và nếu để họ thành công, thì hệ thống phân phối vũ khí của Tề gia sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Không chỉ mất đi một lượng lớn khách hàng, mà còn có nguy cơ bị chính phủ đưa vào danh sách truy quét."
Tề Thiên Vũ trầm mặc một lúc, sau đó cất giọng lạnh như băng.
“Anh và Nguỵ Lâm điều tra vụ này đi, xem thử là ai đang bầy mưu tính kế cho lũ gián chính phủ.”
Ngân Hồ cúi đầu, giọng điệu không có một tia do dự.
"Rõ."
Hắn xoay người rời đi, từng bước chân đều nặng nề, mang theo sát khí ẩn nhẫn.
Tề Thiên Vũ nhìn theo bóng lưng Ngân Hồ, đáy mắt sâu thẳm không chút dao động.