Sau khi Ngân Hồ rời đi, không khí trong phòng vẫn còn trầm mặc, tựa như một cơn bão đang âm thầm tích tụ. 

 

Tề Thiên Vũ ngồi trên ghế, đôi mắt sâu thẳm như đáy vực, ngón tay vô thức xoay nhẹ cây bút máy trên bàn. Ánh sáng lấp lánh phản chiếu lên phần khắc tên tinh xảo trên thân bút, nhưng tâm trí anh lại chẳng đặt vào đó. 

 

“Tần Trạch.” 

 

Vừa nghe gọi, một thân ảnh nhanh nhẹn bước vào. Dưới ánh đèn vàng nhạt, Tần Trạch vẫn giữ phong thái trầm ổn của một người đã sớm rèn luyện trong bóng tối. 

 

“Thiếu gia.” 

 

Tề Thiên Vũ dựa lưng vào ghế, giọng trầm thấp vang lên: 

 

“Anh em nhà họ Lam đang ở đâu?” 

 

Ngay khi vừa rời khỏi phòng làm việc của Tề Mặc, anh đã nhận được tin từ Thanh Thiên Hạo về sắc lệnh mới vừa được ký của Tổng thống Mỹ. Vì vậy, anh lập tức quay trở lại biệt thự phía Đông để xem xét vấn đề, chưa kịp tìm gặp Lam Tịch Dao. 

 

Tần Trạch thoáng dừng một giây, sau đó trả lời ngay ngắn: 

 

“Theo lời người làm trong biệt thự, chủ mẫu có ngỏ ý giữ bọn họ ở lại Tề gia một đêm, nhưng Lam tiểu thư đã từ chối. Hiện tại cả ba đã được hộ tống ra chuyên cơ riêng của Lam Bang và bay về Washington D.C.” 

 

Trong thoáng chốc, ánh mắt Tề Thiên Vũ tối lại. 

 

Tề Thiên Vũ nghe vậy, hơi thở có phần nặng nề hơn, bàn tay đưa lên xoa nhẹ mi tâm. 

 

Rốt cuộc, anh đã làm sai ở đâu? 

 

Không phải anh có thể cảm nhận được cảm xúc của Tịch Dao dành cho mình rồi sao? Không phải anh cũng đã bày tỏ rõ lập trường của mình với cô, sao mọi thứ cứ ngổn ngang. 

 

Tinh thông chiến lược, đọc vị người khác. Không gì anh không rõ, nhưng anh chẳng rõ chuyện tình của mình. 

 

Tề Thiên Vũ một lần nữa thở dài, buông thõng bàn tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn gỗ. Một động tác vô thức mỗi khi anh rơi vào trầm tư. 

 

Càng nghĩ, anh càng thấy bất ổn. 

 

Sau khi về đến New York, Tề Du đã bảo rằng có chuyện muốn nói với anh, có lẽ con bé biết rõ điều gì đó. Nhưng lúc này, em gái anh đang cần tĩnh dưỡng, anh không thể làm phiền được. 

 

Tề Thiên Vũ nhắm mắt, tựa đầu vào ghế, cố gắng xoa dịu tâm trí hỗn loạn. 

 

Lúc này, Tần Trạch hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí cất giọng: 

 

“Thiếu gia, có thể… to gan hỏi anh một câu được không?” 

 

Tề Thiên Vũ không mở mắt, chỉ khẽ nhướng mày, ngữ điệu hờ hững: 

 

“Hỏi đi.” 

 

Tần Trạch nuốt khan một cái, rồi cẩn trọng lên tiếng: 

 

“Từ trước đến nay, tiểu thư vẫn luôn được lão đại và chủ mẫu cưng chiều nhất. Dù người không thể hiện rõ ra ngoài, nhưng ai cũng biết ngài ấy để tâm đến tiểu thư đến nhường nào. Vậy tại sao, khi thấy tình trạng của tiểu thư như vậy, chủ mẫu thì sốt ruột nhưng lão đại lại không có bất kỳ động thái điều tra nào?” 

 

Trong khoảnh khắc, bầu không khí như ngừng lại. 

 

Ánh mắt Tề Thiên Vũ mở ra, sâu như vực thẳm. 

 

Anh nâng mí mắt, ánh nhìn sắc bén quét về phía thiếu niên 17 tuổi trước mặt, khóe môi khẽ nhếch, cười như không cười: 

 

“Hôm nay, cậu dám hỏi đến suy tính của gia chủ luôn sao?” 

 

Tần Trạch rùng mình, lập tức cúi đầu: 

 

“Thuộc hạ không dám!” 

 

Tề Thiên Vũ không thực sự tức giận. Anh nhìn cậu thiếu niên trước mặt, ánh mắt có chút thâm trầm. 

 

Tần Trạch theo anh chưa lâu, chưa hoàn toàn hiểu được tính cách của Tề Mặc cũng là chuyện dễ hiểu. 

 

Nhưng ít nhất… cậu ta dám hỏi. 

 

Thay vì giấu giếm, âm thầm suy đoán, rồi cuối cùng đi đến những kết luận sai lầm—Tần Trạch đã chọn hỏi thẳng. 

 

Một kẻ như vậy, có thể bồi dưỡng thêm. 

 

Anh dựa lưng vào ghế, ánh mắt sắc bén nhưng giọng điệu lại mang theo chút nhàn nhạt, chậm rãi đáp: 

 

“Gia chủ của Tề gia chính là như vậy. Không để ai đoán được bản thân đang nghĩ gì, cũng không để ai đoán được bản thân tính toán điều gì. Đó là bản năng cơ bản của một người đứng trên cao. Không nói, chỉ làm. Vậy nên đừng bao giờ thắc mắc việc của chủ nhân, chỉ cần làm theo là được.” 

 

Tần Trạch gật đầu, đáp một tiếng “Đã rõ”, không dám nói thêm lời nào. 

 

Nhưng hắn chưa kịp lui xuống, lại như nhớ ra điều quan trọng, vội mở miệng: 

 

“Thiếu gia, Tần Diệp có báo cáo lại một chuyện—hai tên sát thủ trên chuyên cơ có cùng một đặc điểm.” 

 

Tề Thiên Vũ nheo mắt: 

 

“Nói.” 

 

Tần Trạch hít một hơi, rồi đáp: 

 

“Trên áo của chúng có một ký hiệu lạ.” 

 

Ánh mắt Tề Thiên Vũ lập tức trầm xuống. 

 

“Ký hiệu?” 

 

“Tần Diệp nói ký hiệu đó rất quen mắt, đã từng thấy ở chỗ Lý Tây Hoa.” 

 

Ký ức lập tức tua ngược về đường băng ở Pháp. 

 

Anh nhớ rõ, khi đứng trên đường băng, anh có nghe một đoạn đối thoại giữa Lý Tây Hoa và Phong Vân William. 

 

Lẽ nào— 

 

Hai tên thuộc hạ lúc đầu tính lên máy bay của anh, chính là hai tên sát thủ xuất hiện trên chuyên cơ của Tề Du? 

 

Nhưng nếu vậy… 

 

Chúng không phải thuộc hạ của Lý Tây Hoa sao? 

 

Anh hiểu rõ Lý Tây Hoa, 

 

Gã không đời nào… ra tay với Tề Du. 

 

Không đời nào. 

 

Dù chỉ là một câu nói nặng, gã cũng không dám thốt ra với con bé.  

 

Ngay cả khi gã có vẻ là người ngang ngược ngạo mạn, cà lơ phất phơ, nhưng những ai quen biết gã, đều biết gã cưng chiều tiểu thư Tề gia đến mức nào. 

 

Hơn nữa, cử chính người có ký hiệu của mình đi ám sát. Có khác nào lạy ông tôi ở bụi này. 

 

Vậy thì… 

 

Hai tên sát thủ kia đến từ đám lâu la kia sao? Nhưng rõ ràng Lý Tây Hoa đã nhìn mặt hai kẻ đó mà chẳng có lấy một biểu cảm lạ lẫm hay nghi hoặc. 

 

Anh khẽ siết chặt bàn tay, ánh mắt trở nên sâu không thấy đáy. 

 

Chuyện này… 

 

Có ẩn khúc. 

 

*** 

 

Sau một ngày dài đầy biến cố, Tề Mặc đẩy cửa bước vào phòng ngủ. 

 

Căn phòng rộng lớn, ánh sáng dìu dịu của đèn ngủ trải dài trên nền thảm, phủ lên không gian một tầng ánh sáng ấm áp nhưng tĩnh lặng đến lạnh lẽo. 

 

Giữa chiếc giường lớn, Mộc Ly Tâm lặng lẽ ngồi đó. 

 

Bên cạnh bà, một tách trà ấm còn bốc hơi nhè nhẹ, mùi hương hoa nhài nhàn nhạt vương vấn trong không khí. 

 

Bóng dáng thanh lệ của bà phản chiếu dưới ánh đèn, đôi mắt dịu dàng mà sâu thẳm, nhưng lúc này lại phảng phất một nét trầm mặc khó lường. 

 

Tề Mặc dừng lại một giây trước cửa, ánh mắt đen thẳm thoáng hiện lên chút suy tư. 

 

Nhưng ông không mở miệng ngay. 

 

Chỉ là cởi áo khoác, tháo khuy măng sét, tùy ý đặt chiếc đồng hồ Patek Philippe lên bàn bên cạnh. Động tác không nhanh không chậm, vừa đủ để không phá vỡ bầu không khí trầm tĩnh. 

 

Mãi đến khi ông ngồi xuống mép giường, Mộc Ly Tâm mới khẽ lên tiếng. 

 

“Tề Mặc, anh có từng nghĩ đến một ngày nào đó, chúng ta lại phải trải qua nỗi lo của mười bốn năm trước không?” 

 

Giọng bà rất nhẹ, nhưng lại như một mũi dao sắc bén cắt vào lòng người. 

 

Mộc Ly Tâm cúi đầu, ngón tay vô thức siết lấy góc chăn, đôi mắt hiện lên một tia phức tạp. 

 

Bà không phải người yếu đuối, cũng không phải một nữ nhân dễ dàng để tình cảm chi phối lý trí. 

 

Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Tề Du nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, hơi thở mong manh—cảm giác sợ hãi mà bà tưởng rằng đã chôn vùi suốt bao nhiêu năm, lại lần nữa trỗi dậy. 

 

Tề Mặc không lập tức trả lời. Ông nhìn người phụ nữ bên cạnh, đáy mắt xẹt qua một tia trầm lặng. 

 

Ông đưa tay, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay bà, ngón tay thon dài nhưng lạnh lẽo đến mức khiến người ta run rẩy. 

 

“Sẽ không.” 

 

“Tiểu Du đã ổn định rồi.” 

 

Mộc Ly Tâm nghe vậy, khẽ nhếch môi cười. Bà nghiêng đầu nhìn ông, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định: 

 

“Em biết.” 

 

Bà dừng một chút, rồi chậm rãi nói tiếp: 

 

“Tề Mặc, em bỗng dưng không muốn nhìn thấy con bé đổ máu nữa.” 

 

Tề Mặc trầm mặc. 

 

Đây là một thế giới mà chỉ có kẻ mạnh mới có quyền tồn tại. 

 

Tề Du là con gái ông, con bé sinh ra đã mang họ Tề, mang trong mình vận mệnh không thể chối bỏ. 

 

Bọn họ có thể bảo vệ con bé cả đời hay không? 

 

Không thể. 

 

Vậy nên, thứ duy nhất bọn họ có thể làm— 

 

Chính là dạy con bé cách sống sót. 

 

Giống như cách ông đã làm với Thiên Vũ. 

 

Giống như cách Jiaowen đã rèn giũa ông năm xưa. 

 

Bàn tay Tề Mặc siết chặt tay bà, giọng nói trầm thấp nhưng mang theo sự quyết tuyệt tuyệt đối: 

 

“Em đau lòng, nhưng em biết rõ, nếu chúng ta không rèn giũa con bé, nếu không để con bé gặp khó khăn ngay từ bây giờ, một ngày nào đó, chính em sẽ phải khóc bên quan tài của nó.” 

 

“Ly Tâm, em có chấp nhận điều đó không?” 

 

Cả người Mộc Ly Tâm cứng đờ. 

 

Một câu hỏi đơn giản, nhưng lại như một đòn chí mạng giáng xuống tâm trí bà. 

 

Bà không muốn mất con bé. 

 

Không bao giờ. 

 

Bà nhắm mắt, hơi thở có chút run rẩy. 

 

Một lúc sau, bà hít sâu một hơi, rồi mở mắt, ánh mắt ấy đã trở lại sự bình tĩnh vốn có. 

 

“Em hiểu rồi.” 

 

Bà ngả người vào lòng ông, cơn gió bên ngoài khẽ thổi qua rèm cửa, mang theo hơi lạnh của màn đêm tĩnh mịch. 

 

Tề Mặc cúi đầu nhìn bà, đôi mắt sắc bén kia cuối cùng cũng dịu lại. 

 

Bàn tay ông vòng qua eo bà, nhẹ nhàng ôm lấy người phụ nữ đã cùng mình đồng hành suốt bao năm qua. 

 

Không có ai là không đau lòng khi thấy con mình bị thương. 

 

Nhưng… 

 

Đây là con đường các con họ buộc phải đi. 

 

Hơn hết, Mộc Ly Tâm tin, bà tin Tề Mặc sẽ không để ai tổn thương con cái của họ. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play