Tạ Cố Thương không nói một lời, bước theo, sải chân vững chãi như thể không xem nơi đây là đất khách, nhưng ánh mắt lại kín đáo quét qua từng chi tiết: tường đá, lối hành lang hình khuyên, hệ thống ánh sáng bán cổ điển và cả cách đặt tĩnh vật phong thủy. Từng chi tiết đều tinh tế mà kín kẽ – như chính người kiến tạo nên nó.
Vừa bước vào đại sảnh biệt thự chính, ánh sáng từ chùm đèn pha lê thủy tinh Murano thả trần rọi xuống mặt sàn đá cẩm thạch Thổ Nhĩ Kỳ, từng hoa văn thủ công ánh lên ánh bạc mềm mại dưới lớp dầu bóng tự nhiên.
Không gian tĩnh lặng mang theo khí tức quyền thế thâm trầm.
Ở vị trí trung tâm của sảnh lớn, phía trên cao — nơi ánh sáng tụ lại rõ nhất — là một bức tranh khổ lớn được lồng trong khung gỗ mun đen bóng, điêu khắc thủ công theo hoa văn cổ triều nhà Thanh.
Đó là bức họa gia đình của Tề gia — một bức ảnh không hề phô trương, cũng không theo lối cổ điển trang nghiêm thường thấy trong các gia tộc quý tộc phương Tây.
Tề Mặc ngồi bên trái, thần sắc trầm ổn, gương mặt không cười nhưng ánh mắt trầm như vực sâu, toát ra khí chất của một bá chủ bóng tối đã chinh chiến nửa đời. Mộc Ly Tâm ngồi bên phải — dung nhan đoan lệ, gương mặt thanh tú như họa nhưng ánh mắt lại sáng ngời kiên định. Họ không cười, nhưng lại tỏa ra khí chất song hành — như vương và hậu, như gió và trăng, hòa quyện không tách rời.
Phía sau họ là Tề Thiên Vũ và Tề Du — hai đứa trẻ giờ đây đã là những nhân vật nắm giữ mạch sống của Tề gia. Tề Thiên Vũ mang phong thái lạnh lùng, đứng hơi nghiêng người – một ánh mắt có thể giết người không cần rút súng, Tề Du trầm mặc nhưng ánh mắt lại mang theo nét ngông cuồng, khó đoán. Cả hai đều mỉm cười nhẹ, chỉ vừa đủ để không bị xem là lạnh lùng, nhưng cũng chẳng phải thứ cười lấy lệ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT