Sau rạng sáng căng thẳng bởi sự việc các dụng cụ cùng thuốc bị đánh mất, gió sáng sớm đã đổi hướng, bụi đất cuộn quanh những mái lều bạc màu. Nắng gắt đã lên cao, nên không khí cũng đã khô đến nứt nẻ, mang theo mùi thuốc sát khuẩn, mùi thuốc súng cũ còn sót lại trên tấm áo giáp vứt chỏng chơ phía hàng rào.
Lam Tịch Dao buộc gọn tóc sau gáy, tay mang găng y tế, bước chân nhanh nhẹn không chút chần chừ. Sau một đêm triển khai quy trình điều trị và phân luồng cứu chữa, sáng nay mọi thứ đã vào khuôn: bệnh nhân được phân loại rõ ràng, khu cách ly được kiểm soát sát sao, nhóm điều dưỡng được chia theo ca trực nghiêm túc. Tình trạng hoảng loạn đã giảm đáng kể, hiệu quả hiện rõ trong từng ánh mắt bớt vẩn đục của người bệnh.
Đang trên đường kiểm tra vết thương cho thương binh tại dãy lều phía đông, bước chân cô chợt khựng lại.
Một bóng dáng nổi bật hiện ra giữa khoảng sân lổn nhổn đất đá – một người phụ nữ tóc đen, búi thấp gọn gàng, dáng người mảnh mai nhưng không mỏng manh, đang cúi xuống bên cạnh một bé gái tầm bốn, năm tuổi. Cô bé khóc nức nở, đôi mắt sưng mọng, tay ôm bụng co rút.
Người phụ nữ trẻ nhẹ nhàng vuốt tóc bé, tay kia khéo léo lấy khăn giấy lau nước mắt, giọng nói hòa cùng tiếng Pháp xen lẫn âm sắc Đức dịu dàng như gió xuân:
“Không sao, em không đơn độc đâu. Ở đây có chị, có bác sĩ, có rất nhiều người đang chăm sóc em. Em giỏi lắm rồi, bé con à.”
Lam Tịch Dao hơi nhướng mày, rồi bước tới:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT