Hạ Miên siết chặt nắm tay, rít qua kẽ răng: 
“Được, để cậu vào là được chứ gì... giờ thì thả tôi ra, tên chết tiệt.” 
Lam Nhiên cuối cùng cũng nới lỏng cánh tay, nhưng khóe môi lại nhếch lên, một nụ cười mang theo ánh sáng giảo hoạt như hồ ly đắc ý. Cậu từ từ đứng thẳng người, ‘tiện môi’ hôn khẽ lên má Hạ Miên, nơi đã đỏ hồng như nắng chiều, vừa thẹn thùng vừa giận dữ. 
“CẬU!” 
Hạ Miên sững sờ, cả người như đông cứng trong giây lát. Cô ôm má, trừng lớn mắt, ánh nhìn như mũi tên bạc bắn thẳng vào Lam Nhiên đang đắc ý. Ánh mắt ấy nếu sắc thêm chút nữa, e là có thể chém vỡ mặt cậu.  
Lam Nhiên phẩy tay như không có gì, bước qua cổng kiểm soát an ninh bị phong tỏa, đi vào trong như thể nơi này là lãnh địa của mình, bước chân nhàn nhã, dáng vẻ tiêu sái như gió xuân không vướng bụi trần. 
“Tên khốn kiếp!” Hạ Miên cắn răng, giơ chân đá mạnh một nhịp gió, suýt nữa đạp gãy gót giày của chính mình. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play