Hai nhà đã bàn bạc xong chuyện đính hôn, khiến Vạn thị cuối cùng cũng nhẹ nhõm. Cả ngày bà đều rất vui vẻ. Nhưng khi quay sang nhìn Bảo Lộ, bà thấy nàng uể oải ngồi một góc, trông như đang có tâm sự nặng nề.
Vạn thị bật cười, tiến đến bế nàng đặt lên giường, dịu dàng hỏi:
“Có phải con cãi nhau với Cảnh Vân ca ca không? Tổ mẫu thấy con cứ ủ rũ suốt, ngay cả bữa tối cũng chẳng ăn được bao nhiêu.”
Lê Bảo Lộ ngẩng đầu nhìn tổ mẫu, do dự một lát rồi hỏi:
“Tổ mẫu, chúng ta có nhiều tiền như vậy, tại sao vẫn phải đến Tần gia? Chúng ta không thể tự mình sống sao? Chỉ có hai bà cháu mình thôi.”
Nghe vậy, lòng Vạn thị đau nhói, trong mắt rưng rưng. Bà mở miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ ôm chặt nàng vào lòng, khẽ thì thầm:
“Đứa trẻ ngốc, tổ mẫu cũng đâu muốn rời xa con. Nhưng đây là chuyện bất đắc dĩ. Có thể đính hôn với Cố Cảnh Vân, được Tần gia che chở, đó đã là kết quả tốt nhất rồi. Khi con lớn lên, con sẽ hiểu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT