Vạn thị nhìn hắn, giọng nói đầy thất vọng:
“Hồng nhi, con và đại ca con vốn tình thâm. Từ nhỏ, đại ca luôn nhường nhịn con. Chỉ cần con thích, con muốn, dù có khó khăn thế nào, đại ca cũng cố gắng hết sức làm cho con.
Năm đó, cả nhà ta bị lưu đày từ kinh thành đến Quỳnh Châu, đường xa vạn dặm, con thân thể yếu ớt, chịu không nổi, giữa đường đã lâm bệnh. Cha con kê thuốc nhưng chẳng may không có dược, chính là đại ca con quỳ gối trước đám quan sai, van xin họ dừng lại hai ngày. Hắn còn bất chấp nguy hiểm lên núi hái thuốc, suýt chút nữa thì ngã xuống…”
Bà nghẹn ngào, nhưng vẫn tiếp tục:
“Đến được nơi này, cha con sức khỏe suy yếu, hai năm đầu đều dựa vào đại ca con lao động cực nhọc mới giúp cả nhà ổn định. Vì lo cho con có tiền cưới vợ, hắn không quản ngày đêm ra biển kiếm sống. Nếu không phải vì con…”
“Nếu không phải vì ta, thì đại ca cũng đâu đến 27, 28 tuổi mới lấy vợ! Cũng đâu phải lao lực quá mức mà sinh ra một đứa con ngốc!”
Lê Hồng đẩy mạnh mẫu thân ra, mặt đầy oán hận:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play