Khi tôi đang bóc gói hàng, hắn lại xuất hiện.  

Tôi: "Nhớ tôi rồi?"  

Hắn: "Cô đang bóc gì đấy?"  

Tôi: "Đồ ăn vặt."  

Hắn mở hộp ra, bên trong toàn là than.  

Tôi: "Dạo này trời lạnh, tôi muốn sưởi ấm một chút."  

Hắn: "Hay lắm. Một kẻ độc thân không ai quan tâm, c.h.ế.t vì hun than trong nhà, chắc phải nửa năm sau mới có người phát hiện x.á.c."  

Tôi: "Ừm. Tôi chia tay rồi, cũng nghỉ việc luôn, cắt đứt hoàn toàn mọi quan hệ xã hội. Nếu tôi c.h.ế.t đi, ngoài anh ra, chẳng ai biết cả."  

Hắn: "Lạc quan lên, có khi hàng xóm của cô cũng sẽ biết đấy. Dù gì x.á.c thối cũng khá là nặng mùi."  

Tôi: "À đúng rồi, sau khi nghỉ việc, tôi đã đi du lịch. Người ta bảo đi du lịch giúp thanh lọc tâm hồn. Tôi gom hết số tiền tiết kiệm bao năm, dành hơn một tháng để đến những thành phố được đánh giá cao nhất."  

Hắn: "Thế cảm thấy thế nào?"  

Tôi: "Muốn chửi thề. Ngoài đi bộ ra thì chỉ có xếp hàng, chỗ nào cũng đông nghẹt người, nóng nực, nắng cháy, muốn tìm một chỗ ngồi nghỉ cũng khó. Muốn ăn một bữa cơm phải xếp hàng hai tiếng. Những khu du lịch được ca ngợi là yên bình nên thơ thì toàn du khách chen nhau chụp ảnh. Đi làm chỉ là tra tấn tinh thần thôi, còn du lịch lại là tra tấn cả thể x.á.c lẫn tinh thần. Một ngày đi về mà chân muốn gãy luôn. Đúng là bỏ tiền ra mua khổ."  

Hắn: "Cô đúng là đầy năng lượng tiêu cực."  

Tôi: "Anh cũng thế thôi."  

Hắn: "…"  

Tôi: "Kể chuyện của anh đi."  

Hắn: "Tôi không có chuyện gì để kể."  

Tôi: "Để tôi đoán nhé. Chắc hẳn từ nhỏ anh đã thiếu thốn tình cảm gia đình, cuộc sống chẳng có gì tốt đẹp cả. Nếu không, anh cũng sẽ không trở thành kẻ biến thái. Vì anh chưa từng cảm nhận được tình thân, tình bạn hay tình yêu, nên khi người khác đối xử tốt với anh, anh luôn đề phòng và xa lánh. Anh nói rằng mình thích g.i.ế.t người, nhưng thực ra chỉ đang cố gắng tìm kiếm chút dấu vết tồn tại của mình trong thế giới đã vứt bỏ anh mà thôi."  

Hắn: "Xin lỗi, bố mẹ tôi vẫn còn sống, gia đình hòa thuận, thành tích học tập luôn xuất sắc, sự nghiệp suôn sẻ, bạn bè nhiều vô kể, chưa từng trải qua bất kỳ cú sốc nào. Tôi chỉ đơn giản là một kẻ biến thái bẩm sinh mà thôi. Đôi khi, biến thái chỉ là biến thái, chẳng cần lý do gì hết. Lo cho bản thân cô trước đi."  

Tôi: "…"  

Hắn: "Khóc cái gì?"  

Tôi: "Buồn cười thật. Trước đây tôi nghĩ rằng chính những áp lực chồng chất đã đè nát thần kinh mình, khiến tôi muốn c.h.ế.t. Nhưng bây giờ, tôi đã rời xa mọi áp lực, tôi tự do, tôi thoải mái, tôi không bị ràng buộc bởi bất cứ thứ gì—đáng lẽ tôi phải là người hạnh phúc nhất. Vậy mà, tôi vẫn thấy cuộc sống này vô nghĩa. Ngày nào cũng lặp đi lặp lại như nhau, mọi điều đẹp đẽ rồi sẽ phai tàn, tình yêu dù mãnh liệt đến đâu cũng dần nhạt nhòa. Những thứ người khác cho là thú vị, đối với tôi chỉ là nhàm chán. Mãi đến bây giờ, tôi mới nhận ra rằng… thì ra tôi vốn dĩ đã muốn c.h.ế.t từ lâu rồi, không có lý do gì cả. Chỉ đơn giản là… sống chán quá."  

Hắn: "Cô khóc trông xấu lắm."  

Tôi: "Không lẽ lúc không khóc thì tôi đẹp chắc?"  

Hắn: "Thôi được rồi."  

Tôi: "Gì cơ?"  

Hắn: "Chọn một tấm ảnh tự sướng đẹp nhất đi."  

Tôi vui vẻ nhảy cẫng lên: "Tôi có thể ôm anh một cái không?"  

Hắn: “Đừng có được đà lấn tới.”

Thế là tôi ngoan ngoãn đi chọn ảnh.  

Ảnh tôi trong ngày sinh nhật, ảnh tôi ăn kẹo bông, ảnh tôi sau khi cắt tóc mới, ảnh tôi mặc váy mới, ảnh tôi vẽ lông mày lệch, ảnh tôi mồ hôi nhễ nhại đứng giữa biển người ở khu du lịch, ảnh tôi cười rạng rỡ trước ống kính, ảnh tôi cố gắng thể hiện mặt dễ thương nhất của mình.  

Tôi nhẹ nhàng thở dài.  

Hắn: "Hối hận rồi?"  

Tôi: "Không, chỉ là tấm nào cũng dễ thương quá, khó chọn ghê."  

Hắn: "… Chọn cái tấm cười ngu ngơ đó đi."  

Tôi: "Được, nghe theo anh."  

Tôi cẩn thận gội đầu, trang điểm thật đẹp, mặc vào bộ váy lộng lẫy nhất, xoay một vòng trước mặt hắn.  

Tôi: "Tôi đẹp không?"  

Hắn: "Bình thường."  

Tôi: "…"  

Hắn: "Cũng được."  

Tôi: "Tôi biết tại sao anh đột nhiên đổi ý rồi."  

Hắn: "Nói thử xem."  

Tôi: "Vì kẻ biến thái phải máu lạnh, tàn bạo, hung ác, không thể có bất kỳ điểm yếu nào. Nhưng anh đã có chút thích tôi rồi. Đối với một kẻ biến thái, thích một ai đó chính là điểm chí mạng. Nên anh buộc phải nhẫn tâm loại bỏ tôi."  

Hắn: “Lại mơ mộng hão huyền.”

Cuối cùng, hắn cũng rút ra con d.a.o găm mà tôi hằng mong đợi.  

Màn đêm đã buông xuống, và tôi… sẽ không còn phải đối mặt với một ngày vô vị nào nữa.  

Tôi tiến đến gần gương mặt lạnh lẽo của hắn, khẽ nói: "Lần này, để tôi nói với anh."  

Hắn: "Nói gì?"  

Tôi mỉm cười: "Ngủ ngon.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play