Nửa đêm tỉnh dậy đi vệ sinh, tôi bỗng phát hiện có một người đàn ông lạ mặt đang ngồi trên ghế sofa phòng khách. Hắn vắt chéo chân, thoải mái nhìn tôi.
Cơn buồn tiểu của tôi lập tức bay biến, tôi đứng ngây ra đó, bốn mắt nhìn nhau với hắn.
Hắn tự giới thiệu: “Xin lỗi, tôi là một kẻ biến thái lấy g.i.ế.t người làm thú vui. Hôm nay cô xui xẻo rồi, tôi đã chọn trúng cô.”
Tôi quay lưng vào nhà vệ sinh.
Xong xuôi, tôi ngồi trên bồn cầu trầm tư một lúc, sau đó soi gương chỉnh lại dung mạo rồi bước ra, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Tôi nói: “Chuyện là thế này, tôi vốn cũng không muốn sống nữa, chỉ là nhát quá nên mãi không dám hành động. Được anh chọn trúng, tôi thực sự lấy làm vinh hạnh. Nhưng trước khi anh ra tay, có thể cho tôi chút thời gian để viết di thư không? Dù gì cũng đã sống hơn hai mươi năm, chẳng thể cứ thế mà đi được, vẫn nên để lại đôi lời cho bạn bè và gia đình. Còn phải chọn một bức ảnh tự sướng ưng ý làm ảnh thờ nữa, nếu không cha mẹ tôi chắc chắn sẽ lấy ảnh chứng minh thư ra đặt lên linh đường, vậy thì tôi c.h.ế.t cũng không nhắm mắt nổi. Với cả tôi còn phải xóa bớt bài trên Weibo nữa. Tôi c.h.ế.t rồi, thể nào cũng có một đống người vào thắp nến trong phần bình luận, lỡ như bọn họ đọc được mấy bài viết không đứng đắn của tôi thì thật là mất mặt.”
Hắn: "?"
Tôi đưa cổ ra trước con dao của hắn: "Thôi vậy, tôi đoán anh sẽ không đồng ý đâu, thôi cứ làm luôn đi."
Nhưng hắn lại đứng dậy khỏi ghế sofa: "Tôi không muốn g.i.ế.t cô nữa."
Tôi: "?"
Hắn: "Tôi là một kẻ biến thái lấy g.i.ế.t người làm thú vui, cô biết biến thái nghĩa là gì không? Chính là khác người, là cuồng bạo, tàn nhẫn, dữ tợn. Nhìn thấy từng khuôn mặt méo mó vì sợ hãi c.h.ế.t dưới lưỡi dao của tôi, tôi mới cảm thấy hưng phấn. Nhưng trên mặt cô chẳng có lấy một tia sợ hãi, thậm chí còn mong muốn được c.h.ế.t. Nếu g.i.ế.t cô, chẳng phải tôi lại đi làm việc thiện? Mà tôi thì đâu phải Quan Thế Âm Bồ Tát."
Tôi túm lấy cánh tay hắn: "Anh đang có phản ứng ngược đấy, cái kiểu tâm lý này chỉ có mấy thiếu niên mới lớn mới mắc phải thôi. Chúng ta đều là người trưởng thành cả rồi, làm gì cũng phải giữ chữ tín chứ."
Hắn: "… Cô có thể giữ chút liêm sỉ được không?"
Xem ra hắn đã quyết tâm không g.i.ế.t tôi. Nhưng ham muốn c.h.ế.t của tôi đã trỗi dậy mạnh mẽ, đến nước này chỉ còn cách tự mình ra tay thôi. Vì vậy, tôi mở cửa sổ ban công, chuẩn bị trèo lên.
Nhưng hắn bất ngờ kéo tôi xuống.
Tôi: "Sao anh còn chưa đi?"
Hắn: “Là một kẻ biến thái, tôi ghét nhất là thấy người khác đạt được điều họ muốn. Cô muốn c.h.ế.t đến vậy, tôi cứ nhất quyết không để cô c.h.ế.t.”
Tôi: "…"
Hắn: "Vì sao cô muốn c.h.ế.t?"
Tôi: "Anh định tư vấn tâm lý cho tôi à?"
Hắn: "Dù sao tôi cũng đang rảnh, cô kể thử xem."
Tôi thở dài: "Thấy mệt mỏi."
Hắn: "Cụ thể là mệt mỏi chuyện gì?"
Tôi: "Anh tò mò thật đấy."
Hắn: "Bớt nói nhảm đi."
Tôi lại thở dài: "Sống chỉ toàn là đau khổ. Áp lực cuộc sống, áp lực công việc, áp lực xã hội… đủ thứ áp lực đè lên khiến tôi sắp nghẹt thở. Không làm được gì ra hồn thì thôi, đằng này còn quá để ý đến ánh mắt của người khác, vô cùng sợ hãi bị đào thải, rón rén giữ gìn từng mối quan hệ, vậy mà bạn bè xung quanh lại ngày một ít đi. Ngay cả cha mẹ ruột cũng chê tôi vô dụng. Trên đời này chẳng có ai thích tôi cả, mà ngay cả tôi cũng không thích chính mình. Mỗi sáng thức dậy nhìn vào gương, tôi đều thấy căm ghét và ghê tởm bản thân. Mọi người xung quanh liên tục gây áp lực cho tôi, đến cuối cùng, ngay cả chính tôi cũng bắt đầu tự gây áp lực cho mình."
Hắn: "Thế sao cô không đi g.i.ế.t những kẻ gây áp lực cho mình?"
Tôi: "… Không phải ai cũng có bản lĩnh như anh."
Hắn: "Thế thì để tôi giúp cô g.i.ế.t họ nhé?"
Tôi lập tức nắm lấy tay hắn: "Thật sao?"
Hắn: "Nằm mơ giữa ban ngày à, tôi đùa đấy. Tôi đâu phải Quan Thế Âm Bồ Tát."
Tôi: "…"
Tôi lại trèo lên ban công: "Vậy phiền anh đừng ngăn cản tôi t.ự s.á.t nữa."
Hắn lại kéo tôi xuống: "Tôi không cho phép ai tự ý kết thúc mạng sống trước mặt tôi."
Tôi: "Đây là lời thoại trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo đấy à?"
Hắn: "Cô nhất định phải đi làm, phải giao tiếp, phải yêu đương, phải bị công việc và các mối quan hệ giày vò, phải chịu nỗi đau của thất tình, bị sự lão hóa không thể kháng cự xói mòn, bị ruồng bỏ, bị đào thải, bị chế giễu, phải tiếp tục sống một cuộc đời đầy đau khổ và tuyệt vọng, như vậy mới hợp ý tôi."
Tôi: "Anh đúng là kẻ biến thái hàng đầu."
Hắn: "Tôi sẽ theo dõi cô mỗi ngày, tuyệt đối không để cô c.h.ế.t. Dù cô có tự phân x.á.c mình, tôi cũng sẽ ghép từng mảnh lại."
Tôi: "Đ.m anh."
Hắn: "Ngủ ngon.”