Edit:Channy
Không khí im lặng trong nửa phút.
Cuối cùng, Bùi Thịnh vẫn phải nói: “Lada.” ( thực ra trong bản dịch ghi là Lạp Đa, mà nghe kì quá nên tui để tiếng anh cho dễ thương nha)
Chú chó Golden Retriever to lớn lúc này mới vẫy đuôi, lén lút chạy đến bên Bùi Thịnh. Cố Lâm vội vàng kéo quần lên, che khuất cảnh xuân lộ ra nửa chừng, uất ức mím môi: “ Chó của anh bắt nạt em, nó suýt thì cắn mông em rồi.”
“ Cậu để mông đối diện với nó làm gì?” Bùi Thịnh hiểu rất rõ con chó của mình, nó không chủ động tấn công người khác, nhưng nếu ai đó khiêu khích trước, nó sẽ ghi thù rất lâu, thậm chí nửa đêm cũng bò dậy trả đũa.
“Chỉ là quay mông về phía nó mà nhảy múa chút thôi.” Cố Lâm hừ lạnh, còn bướng bỉnh không chịu nhận lỗi.
LaDa phản đối: “Gâu!”
“Gâu gâu!” Cố Lâm cũng không chịu thua, cự nự lại.
Bùi Thịnh nhìn cảnh tượng người và chó thi nhau sủa, cuối cùng vẫn thiên vị cún cưng của mình. Hắn ném chăn và áo ngủ cho Cố Lâm, sau đó dắt chó đi cho ăn.
Chăn và áo ngủ phủ kín người Cố Lâm. Khi cậu gỡ chúng ra, sờ vào cái mông vẫn còn lạnh, ánh mắt vừa chạm vào chiếc áo ngủ màu trắng, mới phản ứng lại—đây là áo ngủ của Bùi Thịnh!
Đôi mắt cậu lập tức sáng lên, không để ý đến chuyện bị chó cắn nữa, liền ôm lấy áo ngủ chạy vào nhà vệ sinh thay.
Bùi Thịnh đang chăm chú cho chó ăn, chợt cảm thấy có người tiến lại gần. Ngẩng đầu lên, hắn liền thấy Cố Lâm chống tay lên tường, uốn éo mông, làm bộ đầy quyến rũ.
Lúc này, Cố Lâm cố tình mở hai cúc áo trên cùng, để lộ xương quai xanh tinh xảo cùng làn da trắng mịn. Cậu uốn éo eo, vặn vẹo mông, tư thế đầy mê hoặc.
Cậu muốn dùng mỹ nam kế để câu dẫn Bùi Thịnh, hy vọng có thể quay lại mối quan hệ được bao dưỡng trước kia, nơi cả hai hòa hợp ở mọi phương diện.
Bùi Thịnh đứng dậy, duỗi tay kéo tay cậu lại. Cố Lâm trong lòng đắc ý, tưởng rằng kế hoạch thành công, nhưng lại nghe Bùi Thịnh lạnh nhạt nói:
“ Cậu dẫm lên đuôi LaDa rồi.”
Cố Lâm cúi mắt xuống, liền thấy con chó to lớn đang nhe răng, le lưỡi cười nhưng ánh mắt lại như muốn "ăn tươi nuốt sống" cậu.
“Haha…” Cậu cười gượng gạo.
LaDa lần nữa phẫn nộ: “Gâu gâu!”
“ Chó ngoan, tao không cố ý đâu mà!” Cố Lâm hét lên rồi nhanh chóng chạy trốn, LaDa lập tức lao theo truy đuổi.
Trong căn hộ nhỏ, bóng dáng một người một chó chạy loạn khắp nơi. Bùi Thịnh nhìn cảnh tượng đó, cuối cùng vẫn từ bi mà lên tiếng gọi:
“LaDa.”
Lúc này, con chó mới dừng lại, vẫy đuôi đầy hưng phấn, trông có vẻ rất vui vẻ.
Bùi Thịnh dắt LaDa về phòng. Cố Lâm thở phào nhẹ nhõm, xoay người nằm phịch xuống ghế sofa, cuộn mình trong chiếc chăn mềm mại.
Chó của Bùi Thịnh đúng là hung hãn thật, nhưng mà áo ngủ của hắn lại thoải mái và thơm quá đi…
Cảm thấy mỹ mãn, Cố Lâm quấn chăn lại, mắt díp xuống vì buồn ngủ. Trước khi ngủ, hắn còn hướng về phòng Bùi Thịnh nói vọng:
“Ngủ ngon, Bùi Thịnh!”
“Không ngủ ngon! – LaDa!”
Bùi Thịnh vốn đang nghiêm túc họp, bỗng nghe thấy hai câu nói vọng vào từ bên ngoài. Hắn vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nhưng ánh mắt lại liếc về cánh cửa đang đóng chặt. Đáy mắt lạnh lùng thoáng có chút buông lỏng.
“Ai, anh Bùi, anh đang xem gì vậy?”
“Đúng đó! Nhà anh có người hả?”
Microphone truyền đến giọng nói của hai người khác.
Bùi Thịnh thu lại ánh nhìn, tiếp tục tập trung vào nội dung cuộc họp:
“Thiếu Nhiên và Trịnh Vi, hai người tiếp tục theo sát hạng mục tiếp theo. Trình Chi Thanh vừa thâu tóm Bùi Thị, hắn cần một lượng tài chính khổng lồ, nhưng chuỗi tài chính của hắn vẫn chưa ổn định. Hạng mục này rất quan trọng với hắn, chắc chắn hắn sẽ không từ thủ đoạn để giành lấy. Chúng ta sẽ dùng điều đó để dụ hắn lộ ra nhiều sơ hở hơn.”
Trong cuộc họp không có nhiều người, chỉ có ba người còn lại: Chu Thiếu Nhiên, Trịnh Vi và Vương Dương. Cả ba đều từng làm việc với Bùi Thịnh ở nước ngoài. Khi hắn về nước, bọn họ cũng theo về để cùng nhau khởi nghiệp.
Bùi Thịnh không có ý định ra nước ngoài nữa. Từ năm mười tuổi, hắn đã sống một mình nơi đất khách. Trong suốt thời gian đó, mẹ kế luôn tìm cách uy hiếp, không cho hắn trở về nước.
Mãi đến một năm trước, ba hắn gọi một cuộc điện thoại, yêu cầu hắn quay về thu dọn mớ hỗn độn do Bùi Thị sắp phá sản. Nhờ vậy, hắn mới có cơ hội trở về.
Hiện tại, Bùi Thị đã phá sản. Còn đế chế thương nghiệp của hắn thì đang từng bước khởi đầu.
Lúc này, giọng của Chu Thiếu Nhiên lại vang lên qua tai nghe:
“ Anh Bùi , Trình Chi Thanh vẫn đang điều tra anh. Hắn nghi ngờ chuyện anh phá sản là giả.”
Trịnh Vi tức tối: “Tên này có bệnh hả? Sao cứ nhìn chằm chằm lão bản tụi mình hoài vậy? Vương Dương, ông nói xem có phải hắn có bệnh không?”
Bùi Thịnh đang đeo tai nghe Bluetooth, đứng dậy rời khỏi màn hình.
Vương Dương, người ít nói, bị ép phải lên tiếng: “ Sếp đâu?”
Trịnh Vi khá tùy tiện, đến lúc này mới nhận ra màn hình đã không còn gương mặt tuấn tú của Bùi Thịnh, liền hô lớn: “Ủa, không phải đang họp sao? Sếp! Sếp ơi!”
Chu Thiếu Nhiên thì đầy sùng bái: “Ông chủ chắc chắn đang nghĩ cách chơi chết Trình Chi Thanh!”
Khoảng ba phút sau, họ liền thấy vị ông chủ đầy mưu lược của mình xuất hiện trở lại trên màn hình, một tay cầm hộp mì gói, tay kia là trà đá đóng chai. Khuôn mặt đẹp trai hoàn hảo không chút tỳ vết, ung dung ngồi xuống, chậm rãi ăn mì bò cay.
Ba người còn lại: “......”
Chơi chết là chỉ mì gói đúng không?
"Đang nghe đây, nói tiếp đi." Bùi Thịnh thấy họ im lặng thì nhắc nhở.
Ba người nhìn hộp mì gói đầy mùi hương hấp dẫn, đồng loạt lên tiếng:
“ Sếp, đợi chút, tôi cũng đi pha một bát mì gói!”
Chỉ vì một ông chủ, ba người họ không hẹn mà cùng yêu mì gói.
Thế là cuộc họp trực tuyến biến thành cảnh bốn người cùng cúi đầu húp mì.
Sau khi bốn người ăn mì xong, cuộc họp cũng kết thúc.
Bùi Thịnh ra ngoài vứt hộp mì , vừa bước ra khỏi cửa thì thấy Cố Lâm ngồi dậy như mộng du.
“Anh vừa ăn mì à?” Cố Lâm nhìn anh đầy nghi hoặc.
Bùi Thịnh không hiểu sao lại lắc đầu: “Không.”
Cố Lâm rõ ràng đã ngửi thấy mùi mì gói thơm phức, thèm đến chảy nước miếng, thấy anh không chịu nhận liền bước đến gần, dí sát mũi vào người anh mà ngửi.
“Mì bò cay Khang Sư Phụ!” Cố Lâm khẳng định chắc nịch, còn tự hào hếch cằm lên.
Bùi Thịnh: “……” Cái mũi này nhạy thật.
Cố Lâm cau mày nhìn anh, làm Bùi Thịnh lần đầu tiên có chút căng thẳng, đang định giải thích.
Nhưng Cố Lâm búng tay một cái, tức giận nói: “Anh dám ăn một mình!”
……
Bùi Thịnh im lặng vứt hộp mì gói vào thùng rác: “Trong bếp còn nước nóng.”
Thấy anh có thái độ hợp tác, Cố Lâm hừ một tiếng: “Lần sau không được ăn một mình nữa, phải rủ em ăn chung!”
Nói xong liền vui vẻ chạy vào bếp.
Bùi Thịnh nhìn Cố Lâm bận rộn thêm trứng, thêm xúc xích vào mì, sau đó đi đến bàn ăn, lại lôi ra một hộp mì bò cay cay xé lưỡi.
Cố Lâm kinh ngạc: “Anh làm gì đấy?”
Rồi cậu trơ mắt nhìn Bùi Thịnh xé bao mì, bắt chước mình thêm trứng, thêm xúc xích.
Cố Lâm nghi ngờ nhìn anh: “Anh? Không phải anh vừa ăn xong à?”
“Vừa rồi là mì cay, cái này là mì siêu cay, không giống nhau.” Bùi Thịnh nói một cách nghiêm túc, đồng thời đổ nước nóng vào tô.
Cố Lâm trợn tròn mắt, dạ dày của anh ta là dung lượng 1TB à?
Hai người ngồi bên bàn ăn húp mì, Cố Lâm vừa ăn vừa liếc nhìn màn hình laptop mà Bùi Thịnh vừa mở ra, tò mò lại gần.
“Anh đang xem gì thế?” Cố Lâm hỏi.
“Tìm việc.” Bùi Thịnh biết Trình Chi Thanh đang đề phòng mình, chủ yếu là vì anh vẫn chưa lộ ra vẻ khốn cùng, tuyệt vọng hay chật vật.
“À đúng rồi, chúng ta phá sản rồi, phải tìm việc kiếm sống thôi.” Cố Lâm nghĩ mình cũng nên tìm việc để nuôi sống bản thân và Bùi Thịnh.
Bùi Thịnh vừa ăn mì vừa mở hồ sơ cá nhân lên xem.
Cố Lâm liếc qua, thấy toàn công ty tài chính, công ty công nghệ: “Anh đang tìm công việc gì vậy? Có việc nào em cũng làm được không?”
Bùi Thịnh nhìn cậu một lát, suy nghĩ rồi nhấn vào một tin tuyển dụng ở tiệm tắm cho nam.
Cố Lâm: “……”
Hai mắt cậu trợn tròn như quả trứng kho: “Chúng ta cùng nhau bán thân nuôi nhau à?”
Bùi Thịnh im lặng đóng trang web lại, tìm tiếp. Lần này, anh mở ra các công việc như: phát tờ rơi trong bộ thú bông (tuyết vương, ếch xanh), đóng vai NPC trong nhà ma (quỷ nam 1, quỷ nam 2) và cuối cùng là shipper của Meituan.
Nhưng shipper bị loại vì hai người chỉ có một chiếc xe điện.
“Khoan đã, sao chúng ta lại toàn phải làm mấy công việc này chứ?”
“Em nghỉ học đại học giữa chừng, chỉ có bằng cấp ba.” Bùi Thịnh ăn xong mì, “Còn anh thì bị Trình Chi Thanh chặn đường, các công ty lớn có liên quan đến hắn chắc chắn không tuyển anh.”
Nghe vậy, Cố Lâm mới nhận ra rằng với tư cách là một đối thủ mạnh như Bùi Thịnh, chắc chắn anh sẽ bị Trình Chi Thanh phong sát trong ngành.
Vậy nên hai người họ chỉ có thể làm những công việc như vậy.
Nhưng đây không phải là kế lâu dài.
“Mai em đi công trường xem thử, nghe nói làm cu li lương cao lắm.”
Bùi Thịnh nhìn thân hình mảnh khảnh của cậu bằng ánh mắt nghi ngờ, sau đó đẩy hồ sơ xin việc của NPC nhà ma sang phía mình, rồi đưa cái còn lại cho Cố Lâm.
“Mai rồi tính.” Bùi Thịnh chỉnh sửa xong hồ sơ, vứt hộp mì vào thùng rác, chờ Cố Lâm cũng vứt xong rồi xách túi rác ra ngoài. Sau đó anh rửa tay, trở về phòng.
Cố Lâm ăn no nhưng lại không ngủ được.
Cậu tắt đèn phòng khách, nằm trên sofa, lo lắng cho tình cảnh hiện tại của Bùi Thịnh.
Anh ấy ăn nhiều như vậy, có phải vì bị phá sản đè nặng nên mới tìm đến ăn uống để giải tỏa không?
Càng nghĩ càng lo, cậu lấy điện thoại tra cứu thông tin về trầm cảm, rối loạn ăn uống, cuối cùng lại lướt video ngắn rồi cười khúc khích.
Đến khi ngáp một cái, nhìn đồng hồ đã hơn 1 giờ sáng, cậu vội vàng ném điện thoại sang bên: “Không được, phải ngủ thôi, mai còn đi công trường tìm việc.”
Cậu quấn chăn chặt hơn, nhắm mắt suy nghĩ về kế hoạch ngày mai, rồi mới an tâm chìm vào giấc ngủ.
---
Sáng hôm sau, khi Bùi Thịnh mở mắt, bên ngoài vẫn tối đen. Anh nhìn đồng hồ, mới 5 giờ sáng.
Vòng tay thông minh thông báo anh đã ngủ được một tiếng, nhiều hơn hôm qua 20 phút.
Đây cũng là khoảng thời gian ngủ lâu nhất của anh trong thời gian gần đây.
Anh đã lâu rồi không thể ngủ một giấc dài bình thường, chỉ có thể chợp mắt trong những khoảng thời gian ngắn.
Bên ngoài vang lên tiếng động, anh nằm yên, chỉ lắng nghe tiếng bước chân từ gần đến xa, cùng với tiếng kêu khe khẽ của LaDa.
Cố Lâm dậy rồi.
Mùi trứng chiên lan tỏa trong không khí, làm Bùi Thịnh vốn đã mệt mỏi vì chỉ ngủ một tiếng lại càng uể oải hơn.
Anh khẽ nhắm mắt, mọi giác quan trở nên nhạy bén trong bóng tối, thời gian dường như chậm lại vô tận.
Giống như một dòng sông tĩnh lặng trong đêm, lặng lẽ trôi qua.
Bùi Thịnh mơ màng ngửi thấy mùi cháo chín, sau đó là tiếng cửa mở, rồi tất cả chìm vào yên lặng.
Anh lại ngủ thiếp đi.
Đến khi tỉnh dậy, bên ngoài đã sáng rõ.
Vòng tay thông báo đã đến 7 giờ, nhắc anh tập thể dục.
Hôm nay anh đã ngủ thêm hai tiếng nữa, điều này rất hiếm thấy.
Cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều, anh đứng dậy, lấy hộp giấy trên tủ đầu giường, gấp nhanh một con hạc giấy rồi thả vào chiếc hộp acrylic trong suốt.
Khi bước ra ngoài, sofa đã không còn bóng dáng Cố Lâm, mà đã bị LaDa chiếm cứ.
Anh đi đến cửa bếp, thấy trên tủ lạnh dán một mảnh giấy:
“Bữa sáng để trong nồi cơm điện, em đi công trường kiếm tiền đây! [dấu chấm yên tĩnh]”
Khóe môi Bùi Thịnh khẽ nhếch.
Cậu ấy thật sự đi làm công trường à?
[Lời editor: dự định 2 chương 1 ngày, nên các nàng nhớ vote, ủng hộ cho tôi để tôi tăng năng xuất nhéeee]