Edit: Channy

Bùi Thịnh dường như không nhìn thấy Cố Lâm, lướt qua hắn, đi thẳng đến quầy trực ban.

“ Tôi là Bùi Thịnh.”

Cô gái trực ban lật sổ ghi chép: “Anh đến lấy đồng hồ quả quýt?”

“Ừ.” Bùi Thịnh gật đầu.

Cô lấy từ trong ngăn tủ ra một cái hộp, cười nói: “Là mộ anh đẹp trai nhặt được, nói là của anh.”

Bùi Thịnh quay sang nhìn Cố Lâm, ánh mắt có chút nguy hiểm.

Cố Lâm rụt vai, dựa theo ký ức còn sót lại của nguyên chủ, cố không để mình chết quá nhanh: “Đừng có thẩm tra tuii. Tui thấy nó đáng giá nên nhặt thôi, nhặt đại vậy đó.”

Bùi Thịnh nhận lấy hộp, mở ra kiểm tra. Đúng là đồ hắn đã mất từ lâu.

“anh đẹp trai này còn đợi anh đến lấy suốt, anh không cảm ơn người ta sao?” Cô gái trực ban cố tình nói giúp Cố Lâm, phần vì cậu đã cho cô xiên xúc xích nướng, phần vì thấy cậu đẹp trai lại đáng yêu, sợ bị hắnbắt nạt.

Bùi Thịnh không đáp, chỉ nói cảm ơn với cô gái trực ban rồi quay người rời đi.

“Chị ơi , em đi đây.” Cố Lâm vẫy tay với cô, vội vã đuổi theo.

Ban đầu cậu cứ tưởng kế hoạch này chẳng có tác dụng gì, chắc phải ngủ lại đồn cảnh sát một đêm rồi. Không ngờ Bùi Thịnh lại xuất hiện, cậu liền bám theo như cái đuôi nhỏ, miệng vẫn lẩm bẩm: “Bùi Thịnh, em quyết tâm làm lại cuộc đời, không có anh em thật sự không biết đi đâu, ít nhất cũng nể tình quan hệ thể xác trước kia chứ?”

Bùi Thịnh khựng lại một chút: “Quan hệ thể xác?”

“Hửm? Em không đủ nhiệt tình sao? Không đủ khiến anh mê mẩn à?” Cố Lâm vỗ ngực, tự tin rằng bây giờ mình đã là một tiểu bạch kiểm da trắng mịn màng, không còn là công nhân da đen thô ráp nữa. Chắc chắn hắn có sức hút khiến Bùi Thịnh nghiện.

Bùi Thịnh: “……”

Ánh mắt hắn thoáng qua vẻ nghi hoặc, dừng lại trên mặt Cố Lâm, cuối cùng nhìn vào mắt hắn.

Thấy rõ sự ngu ngốc thuần khiết.

Cậu ta... Không giống như trước.

Bùi Thịnh lại quay người, bước nhanh hơn. Cái đuôi nhỏ phía sau vẫn kêu gào: “Cầu bao nuôi! Nuôi em đi mà!”

Nhưng Bùi Thịnh giống như một NPC vô cảm, đi đường theo đúng lập trình.

Cho đến khi hắn đến trước một chiếc xe điện cũ nát, lấy chìa khóa ra, bấm nút. Một tiếng tích vang lên, đèn xe sáng lên.

Cố Lâm há hốc mồm: “……” Đây là lần đầu tiên cậu thấy một đại kim chủ thật sự phá sản.

Bùi Thịnh vẫn rất bình tĩnh ngồi lên xe, đội mũ bảo hiểm, liếc nhìn hắn, như muốn hỏi không lời: “Còn muốn đi theo?”

Cố Lâm hào hứng gật đầu: “Để em lái!”

Cậu đẩy mông Bùi Thịnh ra, chiếm lấy ghế lái, đội mũ bảo hiểm, phóng xe như chớp đến một khu chung cư cũ kỹ.

Bùi Thịnh khóa xe, chẳng buồn nhắc cậu đi theo, cứ thế bước vào dãy hành lang tối om.

Khu chung cư này quá cũ, đến cả thang máy cũng không có. Đèn hành lang nhấp nháy lúc sáng lúc tắt.

Cố Lâm bám theo sau, nhanh chân giẫm mạnh xuống đất, làm đèn cảm ứng bật sáng, kéo dài bóng dáng của Bùi Thịnh.

“Dẫm chân đi, đèn này cảm ứng.” Cậu nói rồi lại giẫm vài cái nữa, bóng đèn chớp chớp vài lần rồi bụp—tắt ngóm.

Cố Lâm: “……” Đúng là cái đèn rách nát!

“Cẩn thận, đừng bước hụt.” Cậu theo bản năng đưa tay sờ cầu thang, suýt nữa bước hụt. Đúng lúc đó, một tia sáng quét đến.

Bùi Thịnh đứng trên vài bậc thang, ánh mắt nhàn nhạt liếc xuống, ý bảo cậu đi mau.

Cậu lập tức vui vẻ chạy theo: “Nhà anh ở tầng mấy?”

Đến tầng ba, Bùi Thịnh mở cánh cửa sắt dán đầy tờ rơi quảng cáo, bật đèn trong nhà. Bên trong không quá tồi tàn, sàn gỗ màu ấm, trông cũng có chút ấm áp.

Cố Lâm sợ bị đuổi, nhanh chân chen vào.

Bùi Thịnh thay giày, chỉ từng nơi: “WC, bếp, thư phòng, giường của cậu.”

Cậu nhìn theo hướng chỉ tay—là cái sô pha.

Cố Lâm: “Giờ quan hệ bao nuôi ngây thơ vậy luôn sao?”

“Ừ.” Bùi Thịnh gật đầu, rồi chỉ ra ban công. “Cấm vào.”

“Vì sao?”

“Có chó dữ.”

Ngay lúc đó, một con chó vàng to tướng xông đến bên cửa kính, sủa inh ỏi.

Cố Lâm rùng mình, vỗ tay: “Cấm là đúng!”

“Ở đâu cũng được, trừ vào phòng tôi.” Bùi Thịnh dứt lời liền đi vào phòng riêng, đóng cửa lại.

Cố Lâm cảm nhận rõ sự lạnh nhạt của hắn.

Quay ra ban công, con chó vẫn đang sủa.

“Gâu gâu gâu!”

“Hừ, mi không cắn được tao đâu.” Hắn lè lưỡi chọc ghẹo con chó, rồi đi xem xét căn nhà.

Mở tủ lạnh ra, cậu thấy ba hàng mì gói được xếp ngay ngắn: Khang Sư Phụ, Thống Nhất, Voi Trắng.

“Quả nhiên là chia đều tình yêu.”

Ngăn đá trống trơn, chỉ có một con hạc giấy xếp từ vỏ kẹo.

“Cũng đáng yêu phết.” Cậu đặt con hạc lên kệ, rồi đi ra ngoài mua đồ ăn.

Khi trở về, cậu vào bếp bận rộn nấu nướng.

Đang làm việc trên máy tính, Bùi Thịnh ngửi thấy mùi thức ăn, liền đứng dậy mở cửa phòng.

Cố Lâm … đang nấu cơm?

Bùi Thịnh đi đến cửa bếp, nhìn thấy Cố Lâm thành thạo xắt rau, xào nấu.

Mùi thơm tràn ngập khắp phòng.

Hắn nuốt nước bọt, mở tủ lạnh, tính lấy mì gói ra ăn. Nhưng ba hàng mì gói đã biến thành đồ ăn, trái cây, và trà đá lạnh.

“Bùi Thịnh, anh đói rồi đúng không ?” Cố Lâm cười tít mắt, “Sắp xong rồi, chờ chút đi.”

Bùi Thịnh nhìn cậu một lúc, rồi không nói gì, đi đến bàn ăn ngồi xuống.

Bữa cơm xong, Bùi Thịnh xung phong rửa bát, rồi chuyển tiền cho Cố Lâm.

Một vạn!

“Không được chuyển!” Cố Lâm hoảng hốt.

Bùi Thịnh khó hiểu nhìn cậu.

“Em thích tiền mặt.” Cậu cười ngượng. “Lần sau trả bằng tiền mặt, mỗi tháng một lần nhé.”

“Ừ.”

Tối đó, cậu đang thư giãn trên sô pha thì đột nhiên—

“Gâu!”

Con chó nhảy lên, cắn tuột quần cậu.

Mông trần lộ ra.

Cố Lâm hét thảm: “A a a! Cứu mạng! Chó này, đừng cắn mông taoo!!”

Bùi Thịnh mở cửa phòng, nhìn thấy cảnh tượng đó.

Bùi Thịnh: “……”

Cố Lâm: “……”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play