Trong màn trướng mờ tối tĩnh lặng, giọng nói của Phó Dục giống như nam châm được đánh bóng, dưới đáy đôi mắt sâu đó vẫn còn tia máu, ý tứ phức tạp.
Trước khi rời kinh, hắn từng hỏi nguyên nhân Du Đồng khăng khăng muốn hòa ly, Du Đồng đã nói hai chuyện.
Lúc đó Phó Dục nói sẽ suy xét, không phải nói bừa —— những ngày xuống phía Nam dẹp loạn, nhìn thấy những cô nương loạn ly trong chiến tranh, hắn sẽ không nhịn được nhớ đến Du Đồng; đêm khuya tĩnh lặng, nghị định đối sách tấn công kẻ thù cùng tướng sĩ, lúc hơi rảnh rỗi, cũng sẽ không nhịn được mà nhớ đến Du Đồng, nhớ đến những ngày tháng tĩnh lặng, khói bếp cảnh chiều hôm trong Nam Lâu, nhớ đến những lời nói dịu dàng, nụ cười xinh đẹp, sự nhanh trí mĩ miều của nàng.
Đặt mình vào hoàn cảnh của nàng, nếu như Phó Lan Âm xuất giá, gặp phải phu quân lạnh nhạt, trướng bối trách móc nặng nề, muội ấy sẽ thế nào?
Một cô nương được người nhà nâng trong lòng bàn tay, cẩm y ngọc thực mà bồi dưỡng, đến nhà chồng gặp phải thái độ lạnh nhạt thì sẽ có cảm nghĩ gì?
Lúc đó Phó Dục không hề xem nàng là thê tử, chỉ cảm thấy hôn sự mà ai nấy lấy những thứ mình cần, vui buồn tự chịu, trên vai hắn gánh vác binh mã nơi biên phòng, không rảnh chú ý đến nàng, chỉ cần cho nàng vị trí Thiếu phu nhân, hoàn cảnh sau này của nàng thế nào, phải xem tạo hóa của nàng.
Mà nay nhớ lại thái độ và ý nghĩ lúc đó thì lại cảm thấy xấu hổ toát mồ hôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT