Có thể là do Phó Dục quay về quá đột ngột nên không chỉ Du Đồng mà ngay cả Phó Đức Thanh cũng sững sờ nhìn nhi tử bỗng nhiên xuất hiện này.
Phó Dục chạy nhanh về, lồng ngực hơi phập phồng, nhìn chằm chằm ông nói, “Tình trạng vết thương của phụ thân ra sao rồi? Có từng bị thương đến bộ phận quan trọng không?”
“Chẳng qua là một ít vết thương nặng liên quan đến gân cốt, hai ngày đầu quả thực hơi đáng sợ, hiện giờ đã tốt hơn nhiều rồi.” Phó Đức Thanh quơ quơ cánh tay, thái độ nhẹ nhàng trên cả khuôn mặt, “Cứ dưỡng thêm hai tháng như thế này là có thể nhấc đao lên ngựa, đi giết mấy lão tặc đó nữa rồi. Ngược lại con trở về cũng nhanh đó, ta còn nghĩ, tính theo con đường nhanh nhất thì cũng phải là ngày mốt mới về đến.”
“Hàn Tướng quân lãnh binh về thành, con đi trước một bước.” Phó Dục giải thích.
Cái gọi là đi trước một bước, dĩ nhiên là không ngủ không nghỉ, đi gấp nhiều ngày nhiều đêm để về. Nếu không, với thể trạng tràn đầy sức sống đó của Phó Dục, sao có thể đến nỗi xuất hiện hốc mắt sâu hoắm cho được.
Phó Đức Thanh lắc đầu đành chịu, “Vẫn là nóng tính, dễ kích động.”
Giữ được bình tĩnh mới lạ đó.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play