Ngơ ngác trong phút chốc, Phó Dục lẳng lặng cởi tấm áo choàng đặt lên khung gỗ đàn hương bên cạnh. Tiếp đó, hắn bước đến trước mặt Du Đồng, hơi cúi người vén những sợi tóc con bên tai nàng, nói: “Ngủ không đủ sao?”
Khoảng cách gần kề, ánh mắt hắn rạo rực, rơi trên đôi môi đỏ mọng, như thể vẫn đang thèm khát.
Du Đồng khoanh hai tay trước ngực, hơi cúi người về phía sau tránh: “Phu quân từ thao trường về à?”
“Nàng ngửi ra được sao?”
“Có mùi bụi.” Du Đồng không mặt dày như hắn, ban ngày ban mặt làm những chuyện giường chiếu, bèn quay người vào trong lấy ra một bộ y phục cho hắn thay. Phó Dục ngoan ngoãn nghe theo, cởi tấm áo ngoài, để mặc cho Du Đồng giúp mình thay y phục, trong lúc nàng cúi đầu buộc thắt lưng, hít lấy mùi hương nhàn nhạt trên tóc nàng, trong lòng bộn rộn.
—— Đêm qua nàng sợ đau, hơi dùng sức một chút liền né tránh, cứ vậy tốn khá nhiều thời gian, không ngừng hôn nàng, khiến nàng quen dần, mới cảm thấy tận hưởng đôi chút. Đáng tiếc, lúc đó trời đã khuya, nàng than mệt, than đau, khóc đến đáng thương, nước mắt vừa rơi, trái tim hắn dù có nhẫn tâm đến đâu cũng mềm nhũn ra, chỉ còn cách đè lại cơn sôi sùng sục trong người.
Hôm nay dẫn các tướng sĩ hoàn thành buổi thao luyện cuối cùng của năm, xong việc bèn vội vã trở về.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT