Lúc Du Đồng thức dậy, sắc trời đã tối.
Tấm đệm gấm dưới thân dày êm, chiếc màn lụa đỏ buông rủ, cản lại ánh sáng bên ngoài, bên trong giường một màu mờ tối. Nàng không biết mình đã ngủ bao lâu, đầu óc vẫn có cảm giác đờ đẫn. Cơn đau kéo dài trong mơ vẫn còn, nhưng mùi khói bụi hăng hắc nơi chóp mũi đã biến mất, thay vào đó phảng phất hương bạch hoa - loại hương vô cùng quen thuộc nàng thường dùng để xông phòng.
Du Đồng dần tỉnh táo, nhấc mí mắt lên, trần màn thêu cánh hoa hải đường, lò hương Bác Sơn cạnh giường thở ra từng làn khói lượn lờ.
Cách lớp màn mỏng, bên ngoài lờ mờ bóng một người đang ngồi, là góc nghiêng của một nam nhân rắn rỏi, không phải bóng dáng quen thuộc của Thu Quỳ hay Ngọc Trâm thường ngày. Người đó có vẻ khá mệt, ngồi trên chiếc ghế vuông, một tay đặt trên chiếc bàn tròn bằng gỗ đàn hương, đầu hơi nghiêng, đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Dáng người cao to như ngọn núi sừng sững, như thể có thể tỉnh dậy rút kiếm ra bất cứ lúc nào.
Du Đồng nhìn vào khuôn mặt nghiêng đó - nghiêm nghị và cứng rắn.
Từ lần biệt ly tại kinh thành vào cuối năm ngoái, thấm thoắt đã là tháng 10. Trong khoảng thời gian đó chỉ có liên lạc qua thư từ, không thể gặp mặt nhau.
Cách biệt lâu ngày, gặp nhau lại là trong trận cháy, Du Đồng lúc đấy bị khói hun đến đầu đau mắt cay, cảnh tượng sâu sắc nhất nàng thấy được chính là hắn xông vào biển lửa, biểu cảm lo lắng dữ tợn, khuôn mặt dính đầy bụi. Cứ ngỡ rằng hôm nay sẽ mất mạng trong tay ác tặc Ngụy Thiên Trạch kia, nhưng không ngờ Phó Dục tại kinh thành xa xôi lại từ trên trời rơi xuống lao đến bên cạnh nàng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play