Phó Dục dẫn đầu mở đường, hộ vệ tùy thân không dám chậm trễ, lập tức xông vào theo sau.
Trong phút chốc, số người vây quanh Ngụy Thiên Trạch đã rút đi một nửa, những người còn lại tuy cầm kiếm bao vây, nhưng cũng do dự không hành động bởi lời phân phó của Phó Dục trước đó. Ngụy Thiên Trạch nhân khoảnh khắc sơ hở này nhanh chóng rời đi, nháy mắt đã đi được hơn chục bước. Hành tung bại lộ, hắn ta cũng không cần che giấu nữa, mặc dù ăn mặc như thường dân, nhưng bước chân như bay, lộ rõ phong thái hơn người, khác hẳn với bách tính hoảng loạn đang chạy nạn xung quanh.
Phó Đức Thanh ban đầu không nhận ra người này, nhưng nhìn dáng người cùng bước chân của hắn ta mới chợt tỉnh ngộ, quất ngựa đuổi lên.
Thân ngựa chặn ngang, trường kiếm rút ra, ông nhìn khuôn mặt quen thuộc trong lớp áo vải, mắt trừng lớn giận dữ.
Ngụy Thiên Trạch ngược lại bình tĩnh đến không ngờ.
Mũi kiếm sắc lạnh đặt trên vai, gió núi ngày đông xào xạc, hắn cười lạnh giương mắt lên, khóe mắt hơi đỏ.
“Phó Dục ra lệnh không được động vào ta, ngài biết nguyên do không?” Hắn ta nhìn chằm chằm lão tướng từng dạy dỗ đề bạt mình, nhấc con dao găm trong tay lên, không phải nhắm vào Phó Đức Thanh, mà chỉ vào tòa tháp gỗ bảy tầng đằng kia. “Ngụy Du Đồng đang ở bên trong, có người trông chừng. Nếu ta xảy ra chuyện gì ở đây, tính mạng của nàng ta sẽ không đảm bảo!” thấy Phó Đức Thanh sững người, hắn ta lại uy hiếp: “Ta nói được làm được, chẳng hay tướng quân có muốn cược không! “

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play