Kể lúc từ biệt vào mùa xuân, Du Đồng và Từ Thục chưa từng gặp lại nhau.
Khi đó, Từ Thục vẫn là Duệ Vương phi trang nghiêm cao quý, áo gấm đai thêu, trâm phượng bằng vàng, lớp lớp phấn son vẽ nên dáng vẻ quý phái của một hoàng tộc. Nhưng lúc này, một khuôn mặt mộc ngửa đầu nhìn trời, hai mắt hơi sưng sau khi khóc, vừa nghe thấy động tĩnh ở cửa liền ngẩng đầu lên, ánh mắt không sức sống, sớm đã không còn vẻ kiêu ngạo trước đây.
Là vương phi của hoàng thất, cháu gái của Thái sư, vốn chỉ phải quỳ gối trước những người tôn quý nhất trong cung điện.
Lúc này, lại đang đối mặt với cửa, sắc mặt như tro tàn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, cho dù Du Đồng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nàng vẫn có chút kinh ngạc.
Dừng lại bước chân, không nói lời nào, nghiêng đầu nhìn nàng ta.
Ngay cả khi Từ Thục đã hạ quyết tâm, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Du Đồng, nàng ta cảm thấy khuôn mặt mình tựa như bị con dao sắc bén cắt vào, bị ngọn lửa dữ dội thiêu đốt, vô cùng xấu hổ và nhục nhã. Trong một khoảnh khắc, nàng ta thậm chí còn hối hận về quyết định sáng nay của mình, cảm thấy nếu phải nhịn nhục cầu xin, chi bằng chết một cách kiêu ngạo, như vậy còn có thể giữ lại chút thể diện. Thế nhưng bản năng sinh tồn cuối cùng đã lấn át mọi cảm xúc trong lòng, sau khi chết thì mọi thứ đều kết thúc, nhưng chỉ cần còn sống, vẫn còn rất nhiều hy vọng. Nàng ta đã bỏ ra nhiều thứ như vậy, sao có thể dễ dàng buông bỏ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT