Ngoài ra đây không phải là bộ giáp mang tính tạm thời, mà nó là một bộ giáp vĩnh viễn, được truyền từ đời này sang đời khác. Nhất định nó là đồ tốt. Trần Lạc không thể thử kiểm tra tính phòng ngự của nó, nhưng mà hắn chắc chắn rằng nó tốt hơn bộ giáp màu hồng phấn mà hắn lấy được từ chỗ Norton. Còn về cái màu đồng đỏ như hoàng hôn kia thì, chỉ cần nó không phải là màu hồng phấn thì Trần Lạc đều có thể chấp nhận được. Trong đó còn có 5 tấm thẻ tử tinh. Trần Lạc quẹt thử, bên trong có 5 tỉ 3 tử tinh. Trần Lạc há to miệng, từ nay về sau hắn không lo thiếu tiền nữa rồi.
Ban đầu hắn còn cảm thấy hưng phấn một tẹo, nhưng dần dần hắn cảm thấy hơi vô vị, ta cần tiền để làm gì? Đối với ta mà nói, tiền có ý nghĩa gì đâu cơ chứ? Trần Lạc lắc lắc đầu, đúng thật là. Hắn đem một số đồ dùng sinh hoạt bình thường và một số sách vở cho Mễ Linh xem. Trong đó còn có hơn chục bình đan dược. Trần Lạc mở nắp ra ngửi thử, chất lượng của số đan dược này nhất định tốt hơn số được đem đi bán đấu giá rất nhiều. Ầu, đây là cái gì vậy? Ở trong 1 góc có một cái hộp làm bằng gỗ.
Trần Lạc mở nó ra xem thử, trong đó là một viên đá màu đen có hình thù bất quy tắc, to khoảng bằng nắm tay đứa trẻ con. Khi cầm vào trong tay, cả người hắn bỗng run lên, giống như rơi vào trong hầm băng vậy. Nhưng cái cảm giác này chỉ kéo dài trong chớp mắt mà thôi. Trần Lạc nắn bóp thử, nó cũng không phải một thứ rất cứng rắn, mà lại hơi hơi mềm. Mễ Phạn ngẩng phắt đầu dậy, vẻ mặt nó tỏ ra hơi sợ hãi:
"Ta cảm nhận được nó không phải là một thứ đồ tốt đâu, cực kì không tốt.”
Trần Lạc nghi ngờ:
“Đây là thứ gì vậy?”
Mễ Phạn nói:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT