Mặc dù vẻ ngoài của Hồng Đăng không xinh đẹp, nhưng mà lấy cô ấy làm người hầu trông vẫn thuận mắt hơn barbie khỉ đột nhiều mà, không phải à? Mà điều khiến cho Trần Lạc vừa vui mừng vừa phiền muộn đó là Tô Đại Trụ chủ động yêu cầu xin ở lại. Tô Đại Trụ gãi gãi đầu, hắn ta cười ngại ngùng nói:
“Đại ca, ta không đi nữa đâu, Mã Ngọc, cô ấy, cô ấy, có rồi.”
Mã Ngọc có rồi. Bây giờ Mã Ngọc có rồi, chắc chắc Tô Đại Trụ sẽ không muốn đứa trẻ vừa sinh ra đã phải lang bạt theo Trần Lạc, sống trong dị năng không gian không thấy mặt trời. Tô Đại Trụ nói:
“Ừm, thế nên ta muốn sống một cuộc sống yên ổn một chút. Dù sao thì ta có ở bên cạnh đại ca ta cũng chẳng giúp ích được gì cả.”
Trần Lạc vỗ vỗ vai Tô Đại Trụ, khóe mắt hắn hơi đỏ lên:
"Ừm, ta có thể hiểu được. Dù sao thì đây cũng khồn phải là vĩnh việt, tuổi thọ của chúng ta còn dài mà, chúng ta cũng có thể ngày nào cũng gặp nhau trong game nữa.”
Tô Đại Trụ quyết định ở lại, vậy tất nhiên Mã Ngọc cũng sẽ ở lại. Đột nhiên Trần Lạc nhận ra, những người khác cũng muốn ở lại. Mấy năm mạt thế sảy ra, mặc dù ngày tháng mà họ sống cũng không tồi, nhưng mà ngày ngày vẫn luôn sống trong cảnh nơm nớp lo sợ, chẳng có được một cuộc sống ổn định hạnh phúc. Khi xưa họ bị Thời Tố ép rời khỏi Lam tinh, bây giờ họ cũng vì những nguyên nhân khác mà bị ép rời đi thêm lần nữa. Ta cũng muốn có một khoảng thời gian có được cuộc sống bình yên, tĩnh lặng, nhưng mà không ai cho phép.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play