Ừm, Mễ Phạn đã nói như vậy rồi, Trần Lạc nghĩ cũng cảm thấy đúng. Trước giờ Mễ Lạp vẫn luôn mặc quần áo dư lại của Mễ Lạp Mễ Linh, mà kể cả Mễ Lạp và Mễ Linh cũng rất lâu rồi chưa được mua quần áo mới. Mà đối với mỹ thực ở trong vũ trụ này, Trần Lạc cũng rất tò mò. Vậy thì đi thôi. Hắn để mấy người Mễ Phạn vào trong dị năng không gian, còn những thành viên bình thường khác thì hắn để họ lại Miêu tinh. Trần Lạc để cho pháp tắc bao trùm lấy cả cơ thể mình, sau đó hắn bay thẳng vào vũ trụ. Khoảng 2 tháng sau, Trần Lạc dừng chân trên một tinh cầu màu vàng kim sáng chói. Đây là một tinh cầu vui vẻ do một kẻ có tên là Volsey chế tạo ra, là một nền văn minh cấp 9, và đây cũng là nơi có nền văn minh cấp 9 duy nhất. Nền văn minh cấp 9 đã có đủ sức mạnh để chống lại được với cấp thần.
Nền khoa học kỹ thuật ở nền văn minh cấp 9 này cũng không phát triển tới mức như những gì Lam tinh tưởng tượng. Tận cùng của khoa học ở đây chính là huyền học. Lam tinh cho rằng nền văn minh cấp 9 đã có thể nắm được pháp tắc không gian và pháp tắc thời gian, thậm chí có thể đạt tới mức có thể tạo ra vật chủ, nhưng mà trên thực tế thì không phải như vậy. Tinh cầu này cực kì nổi tiếng là thiên đường mua sắm, kẻ có tiền có thể hưởng thụ được tất cả mọi thứ trong không gian. Kích cỡ của nó to khoảng gấp 80 lần Lam tinh.
Trong bản đồ vũ trụ của Hoàng Nghiêu có đánh dấu, thế nên Trần Lạc liền trực tiếp bay tới đây luôn. Hắn lấy ra tấm thẻ tử tinh, Trần Lạc cứ thế đi dạo mua sắp 1 đường. Thẻ tử tinh tượng trưng cho thân phận người dùng nó, không phải ai cũng có thể làm được thẻ này để dùng đâu. Có thẻ tử tinh trong tay, hắn có thể đi tiêu pha ở bất cứ đâu trong vũ trụ. Khụ khụ, nơi nào mà thẻ tử tinh không dùng được chứng tỏ nơi đó không đủ phát triển, thế thì cứ trưch tiếp cướp không phải là xong luôn rồi à, cần gì dùng tiền nữa? Cả đám người Trần Lạc giống y chang như nhà quê lên phố, nhìn thấy cái gì cũng tò mò.
Ở đây có thể gặp được người của tất cả các chủng tộc, nhưng có một số chủng tộc cấp thấp hoặc là những kẻ không đủ tư cách thì sẽ không thể tiến vào tinh cầu này được. Sau khi đi vào một tòa nhà cao tầng cao hơn nghìn mét màu vàng kim, Trần Lạc bắt đầu tiết tấu mua mua mua liên tục. Bất kể là cái gì đi chăng nữa, chỉ cần hắn nhìn trúng là hắn sẽ mua liền. Không thể không nói, năng lực mua bán của tử tinh vẫn tương đối mạnh, bên trong dị năng không gian của hắn được chất đầy đồ như một ngọn núi nhỏ, vậy mà mới tiêu hết hơn 30 vạn. Mà đây còn là nơi hoàng kim mua sắm cực kì nổi tiếng đó. Mỗi người đều mua thêm vài bộ quần áo. Mễ Phạn mặc một bộ đồ thỏ màu hồng phấn nhảy qua nhảy lại. Bụng đói, cả đám người liền đi lên nhà hàng ở tầng cao nhất của tòa nhà. Trần Lạc nói:
"Cái này, cái này không cần, còn lại thì đem lên cho ta mỗi loại một phần.”
Cả đám người Trần Lạc đều là nhân loại, nhà hàng để cho mội người phục vụ cũng là nhân loại đi ra, khuôn mặt người đó cực kì tinh tế. Các loại mỹ thực mà từ trước tới giờ Trần Lạc chưa từng trông thấy qua bao giờ được đem lên. Mặt của Mễ Phạn đã chôn luôn trong đống thức ăn rồi, đầu nó không hề ngẩng lên lần nào hết. Còn kẻ háu ăn như Ngưng Sương thì lại càng khỏi cần phải nói, đến cả người trước giờ không có hứng thú với việc ăn uống như chị Hải Cơ mà cũng liếc mắt nhìn món ăn liên tục. Mã Ngọc bị đả kích nặng nề:
“So với ở đây thì trù nghệ của ta thật sự không thể lấy ra nhìn nổi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT