Chuyến này hắn đi tìm kiếm mũ giáp có lẽ cũng sẽ mất một thời gian. Đám Từ Khôn đang đứng cách đó không xa, nhưng mà lúc này Trần Lạc làm sao có tâm trạng quan tâm đến bọn chúng được. Hắn suy nghĩ một chút, hắn cảm thấy nên đưa Triệu Tử Ý về trước, nhưng hắn cũng sợ sẽ xổng mất mỹ nhân ngư là Phong Nguyệt. Đây chính là nguồn cung cấp trân châu lớn nhất trong tương lai đó. Trần Lạc phân phó với những sinh vật biển khác:
"Các ngươi ở đây đợi ta, trước khi ta bảo các ngươi đi thì các ngươi không được đi.”
Những sinh vật biển cảm thấy nghi hoặc, nhưng tất cả vẫn gật đầu. Trần Lạc nói với kim điêu:
"Ngươi tự bay về trước đi.”
Kim điêu gật đầu. Tay trái của Trần Lạc tóm lấy Triệu Tử Ý, còn tay phải thì tóm lấy Phong Nguyệt, hắn dùng hành tẩu hư không, lập tức liền quay về tới sân viện. Triệu Tử Ý đã bị Trần Lạc tóm không biết bao nhiêu lần rồi, thế nên cô không bất ngờ chút nào. Còn Phong Nguyệt thì kinh ngạc tới mức muốn rớt hàm ra ngoài, hắn thật sự là thần ư. Thứ lỗi cho cô có kiến thức hạn hẹp. Ngưng Sương liếc Trần Lạc một cái, cô bĩu môi, sau đó ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào Phong Nguyệt. Ngưng Sương cảm thấy rất kích động, cô cảm nhận được cô ấy chính là đồng loại của mình, vậy nên nói với vẻ rất kích động:
“Chào ngươi.”
Phong Nguyệt cũng nhìn chằm chằm Ngưng Sương, trong mắt của cô ấy tràn ngập vẻ đố kị. Làm sao có thể, sao lại có thể có người xinh đẹp hơn ta cơ chứ. Tinh thể của Ngưng Sương vỡ rồi, hơn nữa cũng cần Hải Cơ trấn giữ ở nhà, thế nên lúc Trần Lạc đi mới không mang theo hai người họ. Trừ Hải Cơ ra, hiện tại vẫn chưa có ai có thể trông nổi Phong Nguyệt này. Vì để an toàn, Trần Lạc liền gọi Hải Cơ tới để trông chừng Phong Nguyệt. Vừa thấy Hải Cơ, Phong Nguyệt lại nghiến chặt răng, còn có thêm một người nữa cơ à. Hải Cơ lạnh giọng chỉ vào Phong Nguyệt:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT