Mà là do cấp 7 còn có một số người đang lên cấp dần dần, còn cấp 8 thì chẳng có mấy ai cả. Kể cả có thì gần như tất cả cũng đều là người của Hừng Đông thành. Diệp Vũ thả phấn hoa vào trong nước, sau đó hắn cười với cấp 7:
“Uống nó đi.”
Từ khi bị bắt về, người cấp 7 này đã biết chắc chắn không có chuyện tốt nào sảy ra cả, nói thế nào thì hắn ta cũng không chịu uống. Sắc mặt Diệp Vũ trở nên hung ác, hắn ta cưỡng ép nhỏ nước vào trong miệng của tên cấp 7. Tên cấp 7 này lập tức thất kiếu chảy máu, đột tử. Độc tính của loài hoa này thật kinh dị. Diệp Vũ bị dọa một trận, Vạn Kiệt Quy ở bên cạnh cũng bị dọa nhảy dựng lên. Vạn Kiệt Quy giả bộ không nhẫn tâm nói:
“Đại ca, làm như vậy không tốt lắm đâu ấy, nói thế nào thì đây cũng là cấp 7 mà.”
Diệp Vũ lắc lắc đầu, hắn ta nói với giọng đạo lý:
“Kiệt Quy, thế giới này là thế giới cá lớn nuốt cá bé. Nếu như không muốn trở thành đồ ăn cho người khác, thì chỉ có cách trở nên nhẫn tâm hơn một chút mà thôi.”
Trong lòng Vạn Kiệt Quy hừ lạnh một tiếng, vậy thì ngươi cũng đừng có trách Trần Lạc tiên nhân, mà cũng đừng có trách ta. Là do chính ngươi nói đó, nếu như không nhẫn tâm một chút thì làm sao mà có ăn ngon được. Ta chính là tuấn kiệt, rất “thức thời” đó. Diệp Vũ cực kì tín nhiệm Vạn Kiệt Quy, trên mặt hắn ta có nét hung dữ nói:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play