Pháp Vương giống như thức tỉnh vậy, đầu óc của nó càng trở nên linh loạt, cơ thể càng trở nên mẫn cảm. Thế gian trở nên hỗn loạn, trên đường xuất hiện một số lượn lớn nhân loại điên cuồng. Pháp Vương nhìn ra được bọn họ đều điên cả rồi, nhưng mà đó vẫn là người. Từ trong xương tủy Pháp Vương đã nhớ rõ rằng không thể làm người bị thương được. Pháp Vương không hề công kích tang thi, kể cả con tang thi đó có bổ thẳng về phía nó. Bản thân dáng vẻ của tang thi đã vụng về, làm sao nó có thể bắt được Pháp Vương với thân hình linh hoạt cho được. Pháp Vương còn có thể chui qua lỗ chó, tang thi có thể không?
Đối với Pháp Vương mà nói, nó không cần lo lắng về vấn đề an toàn, nhưng mà vấn đề về thức ăn lại là 1 vấn đề cực kì lớn. Trước khi mạt thế sảy ra, vẫn còn có người vứt thức ăn bừa bãi, họ sẽ vứt thức ăn thừa vào trong thùng rác, nhưng mà bây giờ mạt thế sảy ra, ai sẽ còn vứt đồ ăn vào đống rác nữa cơ chứ? Chỉ cần không phải là đồ ngốc, một khi thấy đồ gì có thể ăn được, họ đều cẩn thận cất đi, sẽ không vứt bậy bạ. Pháp Vương không có nguồn cung cấp lương thực, hơn nữa nó còn thường xuyên gặp phải tang thi truy đuổi. Ánh mắt của Pháp Vương nhìn chằm chằm vào 1 cái siêu thị nhỏ, trong đó có đồ ăn.
Nhưng mà đó là địa bàn của nhân loại, nó mà đi vào đó lấy đồ ăn thì nó sẽ bị người ta đánh. Kể cả trong đó không có người, Pháp Vương vẫn không đi vào. Một buổi tối nọ, Pháp Vương đói tới mức không chịu nổi, nó nhìn thấy hóa ra ông chủ của siêu thị đã biến thành tang thi rồi. Pháp Vương do dự rất lâu, nó quyết định đi vào đó kiếm chút đồ ăn. Nếu như con người không cho phép nó lấy vậy thì nó sẽ không lấy nữa. Pháp Vương lấy dũng khí, đẩy cánh cửa kính của siêu thị ra. Mạt thế mới sảy ra không lâu, không có mấy ai có lá gan to để đi ra ngoài kiếm đồ ăn cả, gần như tất cả đều ở trong nhà, huyễn tưởng sẽ có ai đó cứu giúp.
Pháp Vương đi vòng quanh kiểm tra 1 vòng, nó tìm được 1 túi xúc xích ở tầng thấp nhất. Nó tha lấy 2 cái, chuẩn bị chạy ra khỏi siêu thị. Lúc này, có tiếng bước chân vang lên, có hai người đàn ông kết bạn với nhau, đem theo gậy và dao phay đi vào trong siêu thị. Pháp Vương bị dọa giật nảy mình, nó giống như có tật giật mình vậy, nhanh chóng trốn vào trong 1 góc tối, hy vọng đối phương không phát hiện ra tên trộm đồ là nó. Hai người đàn ông này không thể nào chỉ lấy chút đồ giống Pháp Vương được, bọn họ có chuẩn bị đầy đủ mới tới đây, sau đó hai người bỏ tất cả vật tư vào bên trong cái bao đã chuẩn bị sẵn. Pháp Vương không biết rằng cái góc mà nó đang trốn là góc có giá cất chocolate. Pháp Vương bị phát hiện ra, nó bị chặn lại ở trong góc.
“Mau nhìn này, có 1 con chó.”
“Con mẹ nó chứ, may thật đấy. Đúng lúc ta có nguyên liệu nấu lẩu ở đây nè.”
Pháp Vương muốn lùi lại phía sau, nhưng mà nó không còn đường lui nữa, là do nó trộm đồ ăn nên vậy à? Pháp Vương đặt xúc xích xuống đất, nó rên ư ử, cụp tai xuống muốn bỏ đi. Nhưng mà cơ thể cường tráng của hai người đàn ông chặn đường nó đi. Pháp Vương cẩn khẩn với vẻ đáng thương, tha cho cẩu 1 lần đi, từ sau cẩu không dám vậy nữa. Một người đàn ông dùng gậy gỗ đánh thật mạnh vào người của Pháp Vương, nhưng hắn bị Pháp Vương né được 1 cách linh hoạt. Vẻ mặt Pháp Vương lộ ra vẻ sợ hãi, nó lắc mạnh đầu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play