Buổi tối, có một cái lưới chụp thẳng vào một con chó đen thiếu mất 1 cái tai ở ven đường. Sáng ngày hôm sau, quán thịt chó Bạch Nhị lại có thêm 1 con chó nữa. Pháp Vương ư ử rên rỉ, khóe mắt nó có lệ, vì sao số cảu cẩu lại khổ tới như vậy cơ chứ. Pháp Vương không ngốc, nó biết rằng bản thân khi nào đó sẽ biến thành món thịt chó trên đĩa. Trong hai cái lồng ở đây, tính cả Pháp Vương thì có tổng cộng 5 con chó. Mặc dù bản thân đang ở trong cảnh bị nhốt trói, nhưng Pháp Vương không hề có ý định cứ thế nhận số mệnh. Nó đang nghĩ cách làm sao để có trể trốn thoát ra khỏi cái lồng này. Bạch Nhị bê một đĩa cơm thừa bẩn thỉu tới, nhét vào bên trong lồng.
“Gâu gâu.”
Bốn con chó còn lại vừa nhìn thấy Bạch Nhị liền sủa một cách hung dữ. Bạch Nhị cười khẩy 1 tiếng, sớm muộn gì ta cũng nấu chúng mày lên thôi. Nhưng trên mặt Pháp Vương lại lộ ra nụ cười lấy lòng, trông ngu ngốc mà thè lưỡi ra. Bạch Nhị nhìn nó thấy rất vui vẻ, con chó ngốc này, đáng tiếc là nó hơi gầy, có bán đi cũng không được mấy. Những con chó khác hung dữ gay gắt sủa với Bạch Nhị, chỉ có duy nhất Pháp Vương biết rằng hắn ta giống như tử thần đối với bọn nó vậy. Cứ như vậy vài ngày, rõ ràng Bạch Nhị trở nên mất cảnh giác hơn đối với Pháp Vương, nhưng mà hắn ta không ngờ rằng 1 con chó thôi mà cũng biết diễn kịch. Bạn bè bên cạnh cứ thay đổi 2 3 lượt, có con chó lên bàn nhậu thì cũng có con chó mới được nhốt vào trong lồng.
Pháp Vương vẫn luôn tìm cơ hội để trốn thoát ra khỏi lồng. Thân hình của Pháp Vương gầy nhỏ, nhìn cũng bán không được giá, thế nên ánh mắt của những khách hàng gọi món cũng chẳng dừng lại trên người nó quá lâu. Mỗi khi quán ăn có khách tới, sau đó lựa chọn ở bên cái lồng, trái tim của Pháp Vương đều sẽ đập kịch liệt, nó run run rẩy rẩy, chỉ sợ bản thân sẽ thành món thịt chó trên đĩa. Một ngày nọ, có một đôi tình nhân trẻ tới quán thịt chó, họ đứng trước cái lồng để chọn lựa. Hôm nay chỉ còn sót lại 2 con chó mà thôi, Pháp Vương là 1 trong số đó. Hai chọn 1, xác suất dính phải nó chính là 50%. Ngoài ra, dáng vẻ của con chó còn lại trông càng không tốt, so với Pháp Vương còn tệ hơn. Người thanh niên trẻ nói:
"Ừm, vậy chọn con chó đen này đi, nhất đen nhì trắng, chó đen ăn là ngon nhất.”
Pháp Vương bị dọa cho sợ, chó đen ăn ngon nhất ư, đây là cái đạo lý gì vậy? Người con gái cũng đồng ý. Đột nhiên, cả người Pháp Vương co giật, khóe miệng nó nhả ra bọt trắng, mí mắt lộn ngược cả lên, ngã lăn ra đất, làm cho người ta sợ chết khiếp. Người con gái bị dọa cho sợ:
“Có phải con chó này bị bệnh hay không, ta không dám ăn đâu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play