Cố Kiến Li lại nấn ná trong phòng tây thêm nửa canh giờ nữa, đoán chừng trời đã không còn sớm, lát nữa Quý Hạ sẽ vào mang nước ấm, lúc này nàng mới không thể không căng da đầu đi ra. Nàng soi mình trong gương đồng, xác định sắc mặt không còn đỏ như vậy nữa, mới cuối cùng đẩy cửa phòng tây ra.
Nàng đã tưởng tượng ra hàng chục cảnh Cơ Vô Kính sẽ chế giễu mình, nhưng khi đi ra mới phát hiện Cơ Vô Kính không có ở đó.
Cố Kiến Li cau mày. Sớm biết Cơ Vô Kính không ở đây, nàng đã không ở trong phòng tây lâu như vậy. Phòng tây có chút ẩm lạnh.
Cố Kiến Li vừa đến mép giường ngồi xuống, Cơ Vô Kính đã đẩy cửa bước vào. Thân thể Cố Kiến Li lập tức căng cứng. Nàng cúi mặt, chờ Cơ Vô Kính chế nhạo mình. Đợi một lúc, cũng không thấy gì. Nàng lén ngước mắt nhìn Cơ Vô Kính, thấy hắn đang cúi đầu nhìn những thứ đựng trong vạt áo.
Cơ Vô Kính đứng bên giường, đổ những cánh hoa trong vạt áo ra giường. Những bông phượng tiên đủ sắc hồng đậm nhạt rơi xuống lả tả.
Hắn lại chạy ra sân hái hoa phượng tiên. Vẻ mặt Cơ Vô Kính tự nhiên, như thể giữa hai người chưa từng xảy ra chuyện gì. Điều này khiến Cố Kiến Li trong lòng nhẹ nhõm, sự căng thẳng và nỗi xấu hổ bối rối chưa tan cũng nhạt đi một chút.
“Cốc cốc cốc ——” có người gõ cửa bên ngoài.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT