Sau khi sống lại, Diệp Vân Nguyệt luôn không dám nghĩ quá nhiều về chuyện kiếp trước. Chỉ cần nhớ đến sự tốt đẹp của Cơ Vô Kính đối với Cố Kiến Li, tim nàng ta như bị dao cắt.
Nàng ta hận mình đã từ hôn, hối đến xanh ruột. Rất nhiều người quen tìm cớ cho mình, Diệp Vân Nguyệt không có dũng khí hận bản thân, liền hận phụ mẫu lúc trước không ngăn nàng ta từ hôn, hận phu quân trước hèn hạ tiểu nhân cố ý gây chuyện, thậm chí còn hận cả khuê mật La Mộ Ca đến nghiến răng. Lúc trước La Mộ Ca nói với nàng hai đứa trẻ Cơ Vô Kính ôm về là con hoang, dọa nàng chết cũng không dám gả.
Bây giờ nghĩ lại, Cơ Vô Kính có con hoang hay không thì có gì quan trọng? Chỉ cần có được thân phận chính thê của quốc phụ, hắn ở bên ngoài ăn chơi trác táng thế nào cũng không sao, cho dù cưỡng hiếp nữ tử thì thế nào? Dù sao người bị cưỡng hiếp cũng không phải nàng. Nếu nhìn không thuận mắt hai đứa con hoang kia, nghĩ cách giết đi là được rồi.
Nghĩ đến La Mộ Ca, Diệp Vân Nguyệt tức đến thở không ra hơi. Hạnh phúc cả đời này của nàng ta đều bị La Mộ Ca phá hỏng! Cái gọi là khuyên hòa không khuyên ly, thà phá một ngôi miếu chứ không phá một cuộc hôn nhân. La Mộ Ca này thân là khuê mật của nàng ta và sư muội của Cơ Vô Kính, sao có thể cố ý nói xấu Cơ Vô Kính trước mặt nàng ta? Cho dù là sự thật, cũng nên giấu đi mới phải!
“Vân Nguyệt di mẫu!” Cơ Tinh Lan bò dậy.
Diệp Vân Nguyệt hoàn hồn, vội vàng tươi cười đi tới. Nàng vừa định bước qua ngưỡng cửa, liếc nhìn Cơ Vô Kính một cái, lại rút chân về, giọng mềm mại nói: “Ngũ gia, Trần đốc chủ của Tây Xưởng đến.”
Cơ Vô Kính nhíu mày, mặt lộ vẻ không kiên nhẫn. Nhưng hắn vẫn đi ra sân trước gặp Trần Hà.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT